"À, nhớ em thôi, dì cũng nói muốn gọi em về nhà ở hai ngày, cho nên
anh liền lại đây đón em."
Hứa Nùng vừa nghe lời này, liền theo bản năng muốn cự tuyệt.
Nhưng khóe mắt nhìn về phía cửa khách sạn bên kia, cũng không biết
có phải ảo ảnh hay không, cô cảm thấy trên cửa thủy tinh phản chiếu thân
ảnh của Chu Khởi đang dần dần đến gần, lập tức sắp đi ra.
Cô bị dọa đến thót tim, nếu thật sự là Chu Khởi, vậy hắn ắt hẳn sẽ đến
tìm mình.
Đến lúc đó Bùi Ngọc nhìn thấy bên người cô đột nhiên xuất hiện một
người đàn ông...
Hứa Nùng không dám nghĩ tiếp, động tác rất nhanh đi về phía ghế lái
phụ, vừa đi vừa nói chuyện: "Vậy chúng ta đi nhanh đi!"
Bùi Ngọc không nghĩ tới cô sẽ dễ dàng đáp ứng như vậy, nhất thời còn
có chút ngoài ý muốn.
Nhưng trên mặt lại không thể hiện ra, cười cười cùng cô ngồi vào
trong xe.
Sau khi hai người lên xe, Chu Khởi vừa vặn đi tới cửa lớn của khách
sạn. Ánh mắt Hứa Nùng theo bản năng liền liếc về hướng bên đó, thấy hắn
ngậm điếu thuốc đứng ở ngoài cửa, cũng không nhìn qua bên này, cô nhẹ
nhõm thở phào.
Hành động của cô Bùi Ngọc đều nhìn thấy, mắt cũng thản nhiên liếc
về phía bên đó, tiếp theo dịu dàng hỏi cô: "Sao vậy Nùng Nùng?"
Đầu óc Hứa Nùng nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ trong chốc lát,
liền bịa ra một cái lý do.