Xảy ra chuyện gì, bóng dáng này tại sao lại có chút giống Chu Khởi?
...
Hoa Tí thật ra đoán được, Đại ca của hắn kiêm ông chủ Chu Khởi, sau
khi biết người kia xuất hiện, sẽ phản ứng vô cùng kịch liệt.
Nhưng là hắn thật không ngờ, phản ứng của Chu Khởi sẽ kịch liệt như
vậy.
Lần này người kia đã bị hắn đánh cho một trận, hốc mắt thâm đen,
khóe miệng cũng rách toác tràn ra vết máu.
Nhưng người kia dường như cũng không nhìn thấy lửa giận của Chu
Khởi, bộ dạng đã như vậy, vẫn âm hiểm cười khiêu khích Chu Khởi.
Hoa Tí cùng mấy huynh đệ khác yên lặng đứng ở một bên, ở trong
lòng bắt đầu mặc niệm cho hắn.
Chu Khởi mới vừa giáo huấn xong một trận, lúc này châm điếu thuốc
ở bên cạnh hút. Hắn từ trên cao nhìn xuống người nằm úp sấp trên mặt đất,
giống như là không nghe thấy khiêu khích trong miệng người kia, đột nhiên
cười.
Tiếp theo, liền thấy hắn từ từ ngồi xổm xuống, trên mặt mang theo vẻ
bất cần đời rồi lại có nụ cười khiến người khác run sợ.
Hắn mở miệng nói: "Tao không phải đã cho người của mày nhắn cho
mày sao, mày nếu muốn trốn, thì tốt nhất trốn cả đời, đừng lại để tao tìm
được?"
Nói rồi, đầu tàn thuốc cũng từ từ hướng về mu bàn tay của người kia
ấn xuống, vào lúc tàn thuốc cách làn da trên mu bàn tay người này chỉ có
mấy mm, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói ——