"Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là muốn hỏi dì một chút, có biết
tình trạng yêu đương của Nùng Nùng hay không?"
Bà Tạ giật thót tim, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa trong lời nói này
của Bùi Ngọc, khi mở miệng, phản ứng cũng có chút quá khích, "Nùng
Nùng nó đang hẹn hò?!"
Bùi Ngọc ngược lại đối với phản ứng này của bà Tạ rất vừa lòng, ý
cười trên mặt càng đậm, "Không có, con chỉ là thuận miệng hỏi thôi."
Bà Tạ quá hiểu đứa con trai kế này, hắn nhìn thì ấm áp dịu dàng, dáng
vẻ cái gì cũng không để ý tới, nhưng thật ra rất nhiều lúc, nói cái gì làm cái
gì, nhìn như đơn giản, ý nghĩa phía sau lại vô cùng thâm sâu.
Lần này hắn chính thức như vậy cùng mình tán gẫu tình trạng yêu
đương của Hứa Nùng, khẳng định là đã phát hiện ra cái gì.
Lẽ nào Hứa Nùng thật sự lén lút tìm bạn trai?
Nghĩ đến loại khả năng này, bà Tạ đã cảm thấy có cỗ hỏa khí xông lên
đầu.
Đè xuống cảm xúc cuồn cuộn, bà ta trầm mặc, suy tư một phen, sắp
xếp một lượt lời nhận xét thích hợp nhất.
"Nùng Nùng trên cơ bản có chuyện gì đều sẽ lập tức nói cho người
làm mẹ là dì đây, dì không nghe nói chuyện nó kết giao bạn trai gì, hẳn là
cũng sẽ không có tình trạng yêu đương gì mới. "
Bùi Ngọc cũng không bất ngờ với lời của bà Tạ, hắn đưa tay dùng đầu
ngón tay vuốt nhè nhẹ đồng hồ đeo trên cổ tay, lại giống như vô ý nói:
"Vậy sao? Vậy con liền không lo lắng nữa. Thật ra Nùng Nùng còn nhỏ,
hiện tại nên lấy việc học tập làm trọng, chuyện tình cảm lại đợi vài năm
cũng không muộn, dì nói có đúng không? Dì Tạ."