Hứa Nùng vừa nghe hắn nhắc tới Bùi Ngọc, lông mày liền không tự
chủ nhăn lại.
Sau một lúc lâu, cô rầu rĩ lên tiếng, "Anh lúc trước không phải nói hắn
là người xấu sao, người xấu làm sao có thể là anh trai của tôi."
Nói xong, cô cũng không cho Chu Khởi cơ hội lại hỏi nữa, trực tiếp lại
nói: "Được rồi, tôi muốn ngủ nha, anh uống không ít rượu, cũng đi ngủ
sớm một chút đi."
Tiếp theo đưa tay ấn tắt đèn bàn của bên cô, nguồn sáng trong phòng
lập tức thiếu đi một nửa, cả gian phòng đều tối đi rất nhiều.
Giữa hai người cách một cái giá áo, Chu Khởi lúc này nhìn không thấy
bên phía cô rốt cuộc là cái phản ứng gì.
Nhưng giọng điệu vừa mới rồi cũng không khó nghe ra được, Hứa
Nùng dường như rất không muốn nhắc tới cái người họ Bùi kia.
Điều này cũng làm cho Chu Khởi có chút yên tâm.
Thật ra hắn lúc trước cũng là có băn khoăn, nhiều ngày như vậy rồi,
hắn cho tới bây giờ cũng không kêu người lén lút điều tra Hứa Nùng, muốn
ngoại trừ duy trì cảm tình ra, cũng là tôn trọng cô.
Cho nên, lai lịch thậm chí bối cảnh của cô, hắn đều một mực không
biết.
Sự xuất hiện của người đàn ông này hôm nay, ngược lại gõ cho hắn
một cái cảnh báo, hắn lúc trước mù quáng tự tin là bởi vì chắc chắn bên
người Hứa Nùng không có đàn ông khác, có lẽ thực tế lại không nhất định
thật sự là như vậy.