CHÁY HẾT LÃNG MẠN - Trang 391

hoa rơi nước chảy! Thật đó!"

Chu Khởi cầm lấy khăn mặt đã sớm chuẩn bị tốt bên cạnh, lau mồ hôi

trên cổ, bên miệng mang ý cười lười biếng, đáp: "Là hắn tự mình tìm chết.
Cô gái của tôi ở chỗ tôi, nâng ở trong lòng bàn tay thương còn không kịp,
dựa vào cái gì bị hắn nhục nhã như vậy?"

Câu này nói ra, các cô gái ở xung quanh toàn bộ sôi trào, mà Hứa

Nùng làm người trong cuộc, thì mặt nóng xấu hổ không chịu nổi.

Sau đó trên đường trở về, tâm trạng của Hứa Nùng vẫn luôn chưa bình

ổn lại.

Cô lén lút đánh giá Chu Khởi đi bên cạnh mình một chút, lúc này cái

người kia đầu tóc nửa ẩm ướt chưa khô, thấm đẫm một chút mồ hôi. Thân
thể như trước thon dài cao ngất, trên vai khoác ba lô của cô, quanh người
vẫn là hơi thở lưu manh, côn đồ kia.

Dường như đã nhận ra ánh mắt của cô, Chu Khởi lười biếng quay đầu

lại, nhìn vào mắt cô mở miệng: "Sao thế? Lại bị Chu ca ca hớp hồn rồi? "

Hứa Nùng im lặng, cô đương nhiên sẽ không tùy tiện nói ra trong lòng

mình nghĩ cái gì, suy xét một lúc lâu sau đó tùy tiện nói ra một câu:
"Không có, tôi chỉ là cảm thấy anh gần đây hút thuốc dường như ít đi rất
nhiều."

"Em không phải không thích sao?"

Hứa Nùng sửng sốt, "Tôi không thích thì anh không làm sao?"

"Không phải không làm, cố gắng ít nhất có thể thôi." Giọng Chu Khởi

tùy ý, nhưng giọng điệu lại mười phần đương nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.