Đôi mắt cô lúc này đã khóc đến đỏ hoe, chóp mũi cũng nhiễm màu đỏ,
trên khuôn mặt dấu ngón tay vẫn còn lưu lại, cả người nhìn qua yếu ớt lại
vô lực.
Chu Khởi nhìn vết thương trên mặt cô, con ngươi hơi tối đi, tầm mắt
vô thức liền nhìn về phía biệt thự Bùi gia ở xa xa bên kia, trong ánh mắt
mang theo nguy hiểm.
Sau một lúc lâu, ông bác quét đường ở phía trước lúc này cầm cái chổi
quét đến chỗ bọn họ bên này, nhìn Hứa Nùng khóc thành như vậy, không
nhịn được, nghĩ rằng là do Chu Khởi trêu chọc, liền bắt đầu quở trách hắn.
"Tôi nói này chàng trai, nàng dâu là để yêu thương, sao cậu có thể bắt
nạt như thế này, nhìn con gái người ta cũng bị khi dễ thành cái dạng gì rồi!
Nước mắt cũng không ngừng nữa!"
Chu Khởi ngược lại không nói gì, nhưng phản ứng của Hứa Nùng
tương đối lớn, cô vội vàng lau đi nước mắt, hít mũi nói với ông bác kia:
"Không phải, anh ấy không..."
"Thôi mà, bảo bối, anh sai rồi."
Chu Khởi ngắt lời cô, một đôi con ngươi hẹp dài đen nhánh ngậm
cười, rủ xuống liếc cô.
"Em xem, ông bác cũng giúp em giáo huấn anh, em cũng đừng khóc
nữa, được không?"
Hứa Nùng một lời khó nói hết nhìn hắn, buồn phiền trong lòng cứ như
vậy bị làm cho rối loạn, ngược lại là giảm đi một chút.
Chu Khởi thấy cảm xúc cô ổn định rồi, nửa ngồi xổm xuống.
Hứa Nùng nhìn lưng hắn, nhỏ giọng hỏi: "Anh làm gì vậy?"