CHÁY HẾT LÃNG MẠN - Trang 467

"Cõng em về nhà a." Chu Khởi cong đầu gối nửa ngồi xổm, khi nói

chuyện hơi hơi quay đầu lại, tầm mắt quét qua đôi dép lê dưới chân Hứa
Nùng, "Để em ăn mặc như vậy đi theo anh, đến lúc đó ông bác lại nói anh
bắt nạt em đi."

Hứa Nùng thuận theo tầm mắt của hắn, ánh mắt cũng nhìn xuống phía

dưới, khi nhìn thấy đôi dép lê dưới chân mình, có chút ngoài ý muốn cũng
có chút xấu hổ.

Ông bác quét đường lúc này ở bên cạnh cũng không ngừng gật đầu,

"Đúng đúng, nhanh chóng để hắn cõng cô quay về đi, hắn bắt nạt cô, cô
cũng có thể dày vò hắn! Nếu không, hắn không học được bài học, lần sau
lại muốn khi dễ cô!"

Lời này của ông bác nói xong, Hứa Nùng lại càng xấu hổ.

Chu Khởi cong đầu gối nửa quỳ ở đàng kia, lúc này khóe môi nhếch

lên cười xấu xa lại có chút lưu manh.

"Đúng đó, nhanh chút đến dày vò anh, nếu không mọi người đều nhìn

không nổi nữa."

"..."

Hứa Nùng cảm thấy bản thân nếu lại không có động tác gì, hai người

kia kẻ xướng người hoạ có thể nói đến hừng đông.

Vì thế cô trầm mặc, cuối cùng vẫn là chậm rì rì tiến lên một bước, sau

đó ôm cổ Chu Khởi, bò lên lưng hắn.

Cũng may Hứa Nùng hôm nay không mặc váy, mà là một cái quần bút

chì màu đen, lúc được cõng lên, ngược lại không cần lo lắng vấn đề lộ
hàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.