CHÁY HẾT LÃNG MẠN - Trang 475

Nhưng mà chính bởi vì như vậy, Hứa Nùng mới có chút hoang mang

hoảng hốt.

Cô vội vội vàng vàng đứng lên, tiện tay nắm lấy cái ba lô của mình

liền muốn đi, trước lúc xoay người mới ném cho Chu Khởi một câu: "Anh
đừng náo loạn nữa."

Chu Khởi cũng dự đoán được chính là loại đáp án này, ngược lại cũng

không có phản ứng gì lớn.

Chỉ là nhìn thấy cô thật sự muốn đi, liền một phen kéo chặt cổ tay cô.

"Anh cõng em về."

Nói rồi, lại cong đầu gối nửa ngồi xổm trước mặt cô.

Hứa Nùng do dự một chút, "Cũng không xa lắm, tôi vẫn là tự mình đi

về đi."

"Em cảm thấy có thể sao?" Chu Khởi quay đầu nhìn về phía cô, khó

được ở trước mặt cô mang theo sự cứng rắn, "Hoặc là cõng em trở về, hoặc
là ôm em trở về, em tự mình chọn."

Hứa Nùng trầm mặc, cúi đầu lại nhìn đôi dép lê dưới chân, cuối cùng

nhận mệnh bò lên lưng Chu Khởi.

Cũng không biết có phải là do khóc nhiều thiếu dưỡng khí hay không,

Hứa Nùng sau đó một đường đều mơ mơ màng màng, vốn dĩ cô còn nâng
nửa người, giữ một khoảng cách nhất định cùng đầu của Chu Khởi.

Nhưng dần dần, cô cảm giác quanh người càng ngày càng lạnh, sức

lực trên người cũng càng ngày càng yếu đi, hai cánh tay đang ôm cổ Chu
Khởi không tự giác xiết chặt, đầu nhỏ cũng từ từ rủ về phía hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.