không quá nóng, nhưng anh vẫn là lấy nhiệt kế để em đo lại đi."
"..."
Hứa Nùng thấy hắn thật sự muốn đi phòng ngủ lấy nhiệt kế, nhanh
chóng kéo chặt hắn, "Tôi không sao, thật đấy."
Tuy rằng bây giờ có chút vô lực, nhưng mà Hứa Nùng cảm thấy tinh
thần mình không tệ, hơn nữa cũng không có không thoải mái giống như tối
hôm qua, hiển nhiên là dấu hiệu bệnh đã đỡ.
Chu Khởi không quá tin lời cô nói, Hứa Nùng thấy vậy, nhanh chóng
bổ sung một câu: "Thật sự không có việc gì, chính là..."
Giọng cô dừng lại, Chu Khởi rủ mắt nhìn cô, đợi vài giây không thấy
cô lên tiếng, mở miệng: "Ừm? Chính là cái gì?"
"... Chính là có chút đói thôi."
Hứa Nùng nói ra lời này, cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô cúi
đầu không nhìn Chu Khởi, giọng nói cũng rất thấp.
Chu Khởi nhìn dáng điệu cô không dám lớn tiếng nói chuyện, còn có
xấu hổ, trong lòng dường như có cái gì đó mềm nhũn
...
Sau đó Chu Khởi múc hai bát cháo hoa đặt lên bàn, lại đem dưa chuột
đã đập dập tùy tiện rắc ít muối trộn lên.
Hứa Nùng nhìn bát cháo của hắn bên kia, theo bản năng hỏi câu: "Anh
cũng ăn à?"
Chu Khởi vốn là đói nguyên một đêm, giờ nghe thấy lời này, thiếu
chút nữa bật cười.