Hứa Nùng muốn lui về phía sau, nhưng là Chu Khởi không cho cô cơ
hội này, hắn trực tiếp nắm chặt cổ tay của cô, thấp giọng lần nữa mở miệng.
"Ừm? Lặp lại lần nữa?"
Hứa Nùng lúc nói ra những lời kia, đã phải dùng dũng khí rất lớn, bây
giờ kêu cô lặp lại một lần nữa, cô nào dám a.
Cô bị hắn bức bách hai gò má nóng hầm hập, đôi ánh mắt đen láy lúc
này phủ một tầng sương mù, có chút xấu hổ lại có chút gấp gáp, luôn muốn
lui về phía sau, nhưng vẫn không lui được.
Chu Khởi không di chuyển chút nào, thậm chí lại đến gần cô thêm một
chút, giọng nói trầm thấp, như là nhẹ dỗ dành, lại như là dụ dỗ.
"Bạn học nhỏ, em cảm thấy em không nói anh sẽ để em rời đi sao?"
Hứa Nùng tức giận muốn đánh hắn, cô trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn
thật sự không chuẩn bị thả mình ra, mới lẩm bẩm lặp lại một lần nữa những
lời vừa mới nói.
"Tôi nói, tôi sẽ nghiêm túc suy xét quan hệ của chúng ta, nhưng là cần
thời gian. Anh bằng lòng chờ tôi một chút sao?"
Chu Khởi hài lòng, nhếch môi cười đến cực kỳ lưu manh.
Hắn ôm chầm lấy cái đầu nhỏ của Hứa Nùng, trực tiếp đặt lên vị trí
bên trái trên ngực mình, sau đó lười biếng ở phía trên đầu cô mở miệng.
"Tự mình nghe đáp án."
Hứa Nùng ngẩn người, căn bản không hiểu hắn nói là có ý gì.
Trong tích tắc, bên tai liền truyền đến tiếng tim hắn đập mạnh mẽ đều
đặn, một tiếng so với một tiếng to hơn, một tiếng so với một tiếng mạnh