Ông Bùi bận cả một đêm, toàn thân cao thấp đều lộ ra vẻ mệt mỏi.
Bà Tạ vô cùng có ánh mắt, nhìn thấy ông Bùi như vậy, chỉ biết công ty
khẳng định là xảy ra vấn đề gì đó, vì thế lời muốn nói ở bên miệng liền
thay đổi, tất cả đều biến thành hỏi han ân cần.
"Chồng à, làm sao vậy?" Bà Tạ trực tiếp ngồi xuống bên cạnh ông
Bùi, đưa tay bóp bóp bả vai ông ta.
Biểu tình của ông Bùi ngược lại không có gì lo lắng, chỉ là hơi có vẻ
mỏi mệt. Người trợ lý đứng ở trước mặt lại cầm văn kiện nói với ông ta
chút việc, cuối cùng, vô cùng cung kính nói: "Ngày mai Đổng thị có cái
tiệc rượu, người Chu gia sẽ tới tham dự, ngài xem?"
Ông Bùi gật gật đầu, "Tôi sẽ đi."
Trợ lý nhận được câu trả lời, liền hướng về phía ông Bùi hơi hơi cúi
gập người, sau đó lại hướng về phía bà Tạ gật đầu, liền đi.
Sau khi hắn đi rồi, bà Tạ một bên bóp vai cho ông Bùi, một bên dịu
dàng hỏi: "Anh à, rốt cuộc làm sao vậy? Sao em thấy anh có vẻ mệt mỏi
như vậy."
Ông Bùi vỗ vỗ mu bàn tay bà ta, cũng không bỏ được bà ta vẫn luôn
phục vụ mình, liền giữ chặt bà ta, nói: "Không có gì, chính là công ty có
chút chuyện làm ăn bị đoạt mất, có chút đau đầu, nhưng ảnh hưởng không
lớn."
Bà Tạ âm thầm nhíu mày, ảnh hưởng không lớn ông ta sẽ suốt đêm ở
lại công ty như vậy sao?
Bà ta hiển nhiên không tin lời này.
"Thật sao? Vậy là bị nhà nào đoạt mất a?" Bà ta hỏi.