Dáng vẻ Chu Khởi rất không hề gì, "Ừ, bà ấy không phải nói rồi sao."
"..." Biết là mẹ của cô, lại còn không khách khí như vậy?
Hứa Nùng không nói rõ được tâm tình của mình lúc này, giống như có
chút vui vẻ, lại giống như là có chút lo lắng.
Ngược lại là Chu Khởi, nhìn thấy dáng vẻ rối rắm của cô, nhẹ nhàng
cong ngón tay gõ xuống đầu cô.
"Được rồi, đừng nghĩ nữa. Ở chỗ anh từ trước đến giờ chưa từng làm
bộ làm tịch lễ phép, cô gái nhà mình cũng bị người khi dễ thành như vậy,
anh còn nghĩ gì đến chuyện tôn trọng trưởng bối chứ? Em cũng đánh giá lý
trí của anh quá cao rồi."
Nói xong, hắn dừng một chút, rồi lại mở miệng: "Hay là nói, em cho
rằng lời anh nói lúc trước, sẽ vẫn luôn che chở em gì gì đó là tùy tiện nói
đùa?"
Hứa Nùng im lặng, lắc lắc đầu.
"Cái này không được sao?" Chu Khởi vươn tay nhéo hai má Hứa
Nùng, "Dù sao ở chỗ anh, ai cũng không thể bắt nạt em, cho dù người đó là
mẹ đẻ của em cũng không được."
Hứa Nùng nghe được những lời này có chút hoảng hốt, bước chân cô
có chút máy móc vẫn luôn đi về phía trước, cũng không nhìn hắn nữa.
Lúc này, phương xa bỗng nhiên truyền đến vài tiếng chuông mơ hồ, là
cái chuông lớn bên ngoài giáo đường cách một con phố đang đúng giờ đổ
chuông.
Chu Khởi lười biếng nhếch môi cười, theo sau lưng Hứa Nùng, mở
miệng nói: "Bạn học nhỏ, qua mười hai giờ rồi, thời gian đếm ngược là 21