Bất an trong lòng bị phóng đại, cô cảm thấy đêm nay người đàn ông
này có điểm không giống lúc trước, nhưng không giống chỗ nào cô lại
không nói ra được.
"Cái đó..." Cô ở phía sau yếu ớt lên tiếng.
Chu Khởi nghe thấy, quay đầu lại nhìn cô một cái, "Ừ?"
Lúc này, bọn họ đứng ở bên ngoài trường quay của một đoàn phim, có
mấy cái đèn sáng lên ở bên kia. Ánh sáng có chút đột ngột, chiếu vào trên
mặt Chu Khởi, mảng sáng mảng tối phân cách vô cùng rõ ràng, làm cho
đường nét rõ ràng trên mặt hắn càng thêm thâm thúy.
Hứa Nùng xuyên qua mắt kính nhìn về phía hắn, một lúc lâu mới
chậm rì rì mở miệng hỏi: "Anh muốn mang tôi đi đâu?"
Chu Khởi buồn cười, nhìn cô nói: "Cũng đã đưa em đi ra xa như vậy
rồi, em mới nghĩ tới hỏi lại cái này, có phải quá muộn hay không?"
Lúc trước cô muốn hỏi, nhưng hắn cũng không cho cô cơ hội nha.
Hứa Nùng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng là không có gan trực tiếp
nói ra, có chút khẩn trương đứng ở tại chỗ, không nói lời nào nữa.
Hắn kẹp điếu thuốc rít một hơi, tiếp đến ấn mẩu thuốc ở trên thùng rác
bên cạnh, sau đó ngẩng đầu nói với cô: "Lúc trước nhận hai lần giúp đỡ của
em, liền nghĩ muốn mời em ăn bữa cơm."
"Hai lần?" Cô giúp hắn tránh thoát sự kiện thu nợ kia coi như một lần,
một lần khác là từ đâu?
Chu Khởi đọc hiểu ý nghĩ trong lòng cô, lười biếng mở miệng: "Cái
bật lửa."
À.