Hứa Nùng chớp mắt, hiểu ra.
"Thật ra cũng không tính là chuyện gì lớn... Anh không cần để ở trong
lòng."
Đuôi lông mày của Chu Khởi khẽ nhếch lên, dễ dàng liền nghe ra ý tứ
trong lời nói của cô.
"Không muốn ăn cơm với tôi à?"
"..." Hứa Nùng không nghĩ tới hắn lại nói trắng ra như vậy, trong nhất
thời đáy lòng sinh ra một chút ngại ngùng, "Không phải là không muốn, chỉ
là cảm thấy mọi người đều rất bận, hơn nữa..."
"Tôi không bận." Chu Khởi nhẹ nhàng nhìn cô nói, "Vừa mới rồi cũng
hỏi qua, em nói có thời gian."
Đôi môi Hứa Nùng khẽ nhếch, muốn nói lại thôi, nhưng do dự nửa
ngày cũng không nói ra một câu.
Chu Khởi thấy cô như vậy, lần nữa mở miệng, giọng điệu nhàn nhã,
"Tôi là cái người thích sự thử thách, càng là chuyện khó làm tôi càng có
cảm giác hưng phấn, cũng càng kiên trì hơn."
Nói đến đây, hắn cụp mắt nhìn cô, trong con ngươi thâm thúy là ý cười
hàm xúc ý tứ không rõ.
"Cho nên xác định muốn cự tuyệt sao? Bạn học nhỏ."