Hứa Nùng cảm thấy bản thân sắp tự bốc cháy rồi, nắm tay đập hắn
một cái thật mạnh.
"Anh nếu như lại bắt nạt em như vậy, em liền sẽ đổi ý!"
Lời này vừa ra, con ngươi của Chu Khởi nháy mắt trở nên âm trầm.
Phút chốc, hắn một lần nữa ngậm lấy đôi môi của Hứa Nùng, lại một
lần nữa lấy khí thế không cho phép kháng cự, hôn cô đến mềm nhũn trong
ngực mình.
Lúc kết thúc, hô hấp của hai người lại đều trở nên gấp gáp mà nặng
nề.
Chu Khởi dường như nghĩ tới điều gì, đầu hơi hơi rủ xuống, đôi môi
nhẹ in lên cổ của cô.
Một dòng điện làm người run rẩy từ trên cổ truyền tới, đầu Hứa Nùng
vô thức liền ngửa lên trên, đầu mày khẽ cau lại muốn đẩy người đàn ông
trước người ra, nhưng lại làm thế nào cũng không đẩy được.
Đợi đến lúc Chu Khởi rời đi, trên cổ Hứa Nùng đã nhiều thêm một quả
dâu tây nhỏ.
Đôi môi hắn dán lên bên tai cô, trong hô hấp, có hơi thở tê dại tản ra
trên vành tai cô.
Cô cảm giác người đàn ông kia khẽ cắn dái tai cô, một lát sau, giọng
nói trầm khàn truyền đến ——
"Tốt, đóng dấu rồi, đổi ý cũng vô dụng."