CHÁY HẾT LÃNG MẠN - Trang 709

Hứa Nùng nhanh chóng lắc đầu, hiện tại không phải vấn đề hối hận

cùng muốn hay không muốn, chủ yếu là...

"Chu Khởi, em lúc trước nói với anh không biết anh có tưởng thật hay

không, em cảm thấy em hẳn là lặp lại một lần, em..."

"Anh đều biết, vợ à." Chu Khởi đánh gãy lời Hứa Nùng muốn nói, hắn

không nỡ để cô nàng ngốc ngếch của hắn một lần nữa xé mở miệng vết
thương, lặp lại lần nữa quá khứ của cô với hắn, "Anh đều không để ý. Hôm
nay em hỏi có thể cho em một gia đình hay không, anh đồng ý, cho nên
chúng ta liền đến bên này đăng ký. Chỉ đơn giản như vậy. Còn những cái
khác, từ nay về sau, đều không phải là chuyện của em nữa."

Chu Khởi nói tới đây, cầm tay của Hứa Nùng lên hôn mu bàn tay cô

một chút.

"Trước kia em không có anh, những chuyện gặp phải anh không quản

được. Về sau em có anh rồi, vậy mọi thứ của em đều do anh quản. Còn như
em nghĩ cái khác... Em là sợ anh không bảo vệ được em? Không bảo vệ
được người phụ nữ của mình đều là đồ bỏ đi, em cảm thấy anh là đồ bỏ đi
sao?"

Hứa Nùng bị hắn nói một hồi như vậy, càng không biết nên nói cái gì

cho phải.

Lúc này đôi mắt cô còn đỏ bừng sưng tấy, nước mắt lúc trước khóc

qua còn lưu lại một ít treo trên lông mi, ướt sũng. Phối với biểu cảm trên
mặt cô, cả người nhìn qua vừa yếu đuối lại mềm mại.

Màu sắc trong con ngươi của Chu Khởi không tự giác tối đi, không hề

nghĩ ngợi, trực tiếp nắm lấy cằm của Hứa Nùng, thật sâu in lên môi cô một
nụ hôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.