Chu Khởi hơi sững người, một lát sau, hướng về phía cô cười cười.
"Ừ, chúng ta về nhà."
Mà Bùi Ngọc trân trối nhìn bọn họ lên xe taxi rời đi, đầy trong lòng là
không thể tin.
Vì sao? Vì sao sau khi Hứa Nùng biết Chu Khởi đã lừa cô ấy, vẫn sẽ
lựa chọn hắn?!
Nếu như nói cô là bởi vì chuyện lúc trước hắn lừa cô, mới luôn đề
phòng sợ hãi hắn, vậy Chu Khởi hiện tại cùng với chính hắn từ trước đến
giờ, lại có cái gì khác nhau?!
Vì cái gì Hứa Nùng đối với người đàn ông kia, liền dễ dàng tha thứ
như vậy?!
Càng nghĩ, lửa giận cùng sự u ám tàn bạo trong đầu Bùi Ngọc lại càng
tăng.
Sắc mặt hắn dữ tợn hung hăng nhìn chằm chằm phương hướng xe taxi
rời đi, sau một lúc lâu, hắn không kiềm chế được, lại đập mạnh một cái lên
tay lái!
Bùi Ngọc ở thời khắc kia, khóe mắt ửng đỏ, cả người giống như phủ
một tầng sương dày đặc, lạnh lẽo đáng sợ.
————————————
Trên xe taxi.
Người lái xe bật một bài hát rất vui tươi, bản thân ông ta cũng rất vui
vẻ vẫn luôn nhỏ giọng ngâm nga theo nhạc. Mà so với không khí của ông ta
ở phía trước, hai người ở ghế sau thì quá mức yên tĩnh trầm mặc.