Dù sao những cái đó đối với hắn mà nói, đều là chuyện cực kỳ dễ
dàng.
Nhưng hiển nhiên những thứ này và cô cũng không thể đánh đồng.
Chu Khởi nghĩ đến đây, bắt đầu rõ ràng là cùng Hứa Nùng tỏ ra yếu
thế, "Vợ à, nói ra em có lẽ không tin, thật ra lâu như vậy tới nay, anh quả
thật có rất nhiều cơ hội có thể nói thật với em, nhưng anh chậm chạp chưa
nói, xét đến cùng... Là bởi vì anh không tự tin lắm.
Anh sợ tình cảm của em dành cho anh không đủ sâu, sợ em đồng ý ở
cùng một chỗ với anh, chỉ là bởi vì anh ép buộc lại mặt dày mày dạn quấn
lấy em. Vì thế, anh luôn muốn nắm lấy một chút lòng thông cảm của em, ở
bên em nhiều hơn, muốn thừa dịp thời gian ở cùng nhau, khiến cho quan hệ
của chúng ta càng vững chắc, đến lúc đó cho dù em biết anh nói dối, lại tức
giận thế nào cũng sẽ không có ý nghĩ rời xa anh."
Chu Khởi nói những lời này, làm cho Hứa Nùng cực kỳ kinh ngạc.
Cô từng tưởng tượng ra vô số khả năng hắn lừa mình, có thể là bởi vì
trong nhà hắn không đồng ý, cũng có thể là hắn chỉ muốn trêu chọc chơi
đùa cô...
Nhưng cô có nghĩ như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, hắn lại là bởi
vì... không tự tin?
Tâm tình của Hứa Nùng rất phức tạp, trong nhất thời không biết nên
cười hay là nên khóc, cô câm nín nhìn Chu Khởi trong chốc lát, sau đó nói:
"Anh buông em ra trước đi."
"Không được, buông em ra em liền muốn tiếp tục náo loạn đòi ly hôn
với anh." Chu Khởi lúc này cực kỳ vô lại, quấn lấy Hứa Nùng không buông
tay, "Vợ à, em đừng tức giận, nhé? Anh thật sự biết sai rồi, anh thề, đời này
ngoại trừ lừa em một lần này ra, tuyệt đối sẽ không giấu em bất cứ chuyện