"Cậu... Nhìn tôi không vừa mắt?" Lời này của Hứa Nùng là nói với
Trần Minh.
Trần Minh vẫn giống như lúc trước nghển cổ ngang ngạnh, không đáp
lại.
Viên Sơ không biết nên làm thế nào, cuối cùng đành phải thay hắn trả
lời: "Hắn là thay tớ làm chuyện dư thừa."
Cô ta ngừng một chút, dường như cảm thấy cũng không giấu nổi nữa,
liền nói ra toàn bộ sự việc từ đầu chí cuối với Hứa Nùng.
"Thật ra, ban đầu tiến cử cậu tới cùng tớ hợp diễn tiết mục mở màn, tớ
quả thật là có mục đích khác. Tớ có một anh trai nuôi, là con trai một gia
đình nhiều đời qua lại với nhà tớ. Anh ấy là đạo diễn có danh trong giới.
Lúc trước, sau khi vô ý cùng tớ nhìn thấy ảnh chụp của cậu ở trên diễn đàn
trường, liền cảm thấy cậu rất phù hợp với nữ chính trong bộ phim mới của
anh ấy. Nhưng mà cái người này, tính cách rất lập dị, bình thường làm việc
cũng không theo lẽ thường, vì thế liền thực hiện một buổi thử ống kính đặc
biệt... Lần này, tiết mục mở màn hợp tấu Trung Tây nhạc cụ cũng là anh ấy
đề nghị, à, bình thường cậu hẳn là cũng chú ý tới một vài đạo diễn nổi danh
trong giới đi? Anh ấy chính là Ngô Phàm, người quay bộ XX kia.
Trần Minh... Có lẽ là thấy tớ có hứng thú với vai nữ chính trong phim
điện ảnh mới của Ngô Phàm đi, là cảm thấy tớ không nên bắc cầu cho cậu
và Ngô Phàm, giúp cậu "Thử ống kính". Cho nên, hôm này mới làm loại
chuyện cực đoan này, xin lỗi, tớ thay hắn nhận lỗi với cậu, Hứa Nùng, xin
lỗi."
Viên Sơ nói một đoạn phía trước, nghe vào trong lỗ tai Hứa Nùng cô
cũng không quá tin tưởng, nhưng đoạn sau cái tên Ngô Phàm này vừa xuất
hiện, Hứa Nùng ngược lại cảm thấy có vài phần có thể tin.