Lúc này, Trần Tiến cũng đứng ở trước mặt hai người, vì thế lời nói của
Hứa Nùng, hắn cũng nghe được không sót chút gì.
Sau khi nghe xong, trong đôi mắt hoa đào phong lưu của hắn ngập đầy
tươi cười.
"Ôi, Thẩm Mộ Ngạn, nghe nói cậu lần này là gãy chân nha, hay là ba
chân."
Cố Phán lúc này đã bị bắt đến bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn, người đàn
ông kia một thân lạnh lẽo đứng ở nơi đó, nghe xong lời của Trần Tiến, lạnh
lùng liếc về phía Cố Phán một cái.
Cố Phán cũng có chút chột dạ, sợ hãi đến mức so với khi đối mặt vệ sĩ
hoàn toàn giống như hai người.
Lúc này, bất chợt có một giọng nói truyền đến ——
"Chu Khởi, người ở bên cạnh anh là ai vậy?"
Người nói là Nam Từ, đứng bên cạnh cô chính là Hoắc Lâm, cũng là
một người anh em khác của Chu Khởi, hai người cũng là người yêu của
nhau.
Chu Khởi nghe tiếng, đỡ bả vai Hứa Nùng, lười biếng nhìn cô cười.
"Tôi có thể mang ai đến đây? Đương nhiên là tiểu tổ tông nhà chúng
tôi rồi."