Tay của Chu Khởi đặt trên tay lái, tùy ý liếc ra phía ngoài nhìn một
cái, không chút để ý đáp: "Những người bảo vệ này là một trong những
người hắn dùng để nhìn vị kia nhà hắn. Vị kia nhà hắn quá nghịch ngợm, cả
ngày cũng không có lúc nào yên tĩnh, đoán chừng sợ cô ta không chịu ngồi
yên lại bỏ trốn đi. Năm ngoái, cô ta đã dụ dỗ bạn gái của một người anh em
khác, hai người cuối cùng ở quán bar của anh tóm được người."
Nói tới đây, Chu Khởi giống như là nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn
Hứa Nùng một cái, "Vợ à, chúng ta cũng không thể cùng Cố Phán nhà
Thẩm Mộ Ngạn kia học hư nha, lát nữa em ít tiếp xúc với cô ta."
Hứa Nùng cảm thấy rất buồn cười, trong lúc nhất thời cũng đối với cô
gái trong miệng Chu Khởi kia, sinh ra không ít tò mò.
Nhưng mà cô không nghĩ tới chính là, sau khi đến biệt thự người đầu
tiên cô gặp được, chính là người mà Chu Khởi đã nói, Cố Phán nhà Thẩm
Mộ Ngạn.
Lúc ấy, sau khi xuống xe Hứa Nùng theo người phục vụ đi dãy nhà vệ
sinh trước, lúc đang đứng rửa tay ở trước bồn rửa, toilet ở gian kế bên đột
nhiên có một cô gái đi ra.
Cô gái kia lớn lên vô cùng dễ nhìn, là loại sắc đẹp rất có tính xâm
lược, rất khoa trương kia, thân hình không cao, thoạt nhìn rất ranh mãnh,
tinh quái.
Sau khi cô ta nhìn thấy Hứa Nùng, giống như là nhìn thấy cứu tinh,
vội vàng đi qua, nói với Hứa Nùng: "Cô gái, chúng ta có thể đổi thân quần
áo không? Tôi..."
Cô ta kể cho Hứa Nùng một câu chuyện vô cùng kịch tính lại bi thảm,
nói cô ta là người của nhà nào đó, lần này tới biệt thự trên núi là bị người
nhà ép buộc thân cận với một lão già.