Cô còn chủ động "Giúp" hắn, còn nói một đống lời vô dụng như vậy.
Ở trong mắt hắn, có phải đều trở thành trò cười hay không?
Chu Khởi bình chân như vại, ngồi dựa vào trên bậc thang, tư thế nhàn
nhã, "Cái này được tính là vấn đề thứ ba?"
Hứa Nùng nghẹn lại, không nghĩ tới hắn sẽ nói cái này, nhất thời mặt
có chút nóng, cũng không muốn lại tiếp tục hỏi nữa, một lần nữa đứng dậy
muốn đi.
Chu Khởi dường như nhận ra ý tứ của cô, lần này trước tiên kéo chặt
tay cô.
"Gấp cái gì? Tôi có nói không trả lời em sao?"
Hứa Nùng đỏ mặt trốn tránh, vẫn là không thoát ra được, trong lòng
cũng cảm thấy có chút khó chịu, khi nhìn hắn, ánh mắt có chút "Hung ác".
"Vậy anh rốt cuộc có nói hay không!"
Chu Khởi có chút buồn cười, trong lòng nghĩ, cô đây là dọa người,
hay là quyến rũ người đây?
Một giây sau, hắn mở miệng: "Người mà bọn họ muốn tìm quả thật
không phải tôi. Tôi cũng không thiếu nợ bọn họ, nhưng tôi thiếu người
khác."
Hứa Nùng ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nghe được loại đáp án
này, nhất thời không kịp phản ứng.
"Cái gì?"
Chu Khởi nhìn cô, mở mắt nói láo.