Nghĩ đến đây, Hứa Nùng nằm ở trong ngực hắn, nhẹ giọng mở miệng:
"Em không tức giận, cũng không cảm thấy bọn họ đáng để em tức giận."
Chu Khởi dường như có chút không tin, buông cô ra, dịch người về
phía sau một chút, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt của cô.
"Thật sao?"
"Ừ, thật."
Chu Khởi cười, cúi đầu hôn trộm một cái lên khóe miệng của Hứa
Nùng, "Cô gái của anh thật tốt."
Hứa Nùng giương mắt nhìn hắn, "Đừng vội khen, em không tức giận
chuyện của dì nhỏ, nhưng không có nghĩa là không giận cái khác."
"Hả? Còn có cái gì nữa?"
"Cố Thiến Thiến kia, anh có phải nên giải thích một chút hay không?"
tuy rằng Hứa Nùng vừa nãy cảm thấy không có gì, nhưng bây giờ bình tĩnh
suy nghĩ một chút, vẫn là cảm thấy người phụ nữ kia làm cho mình có chút
khó chịu, "Trước đây không phải anh đã nói, cho tới bây giờ chưa từng dây
dưa với bất kỳ người phụ nữ nào sao? Như vậy xin hỏi ngài Chu, vị tiểu thư
họ Cố kia là chuyện gì xảy ra?"
Khi Hứa Nùng nói chuyện giọng nói không lớn, cũng không giống
người phụ nữ khác hùng hổ doạ người khi chất vấn bạn trai, nhìn thì hung
dữ, nhưng giọng điệu vẫn ngọt ngào mềm mại giống như lúc bình thường.
Trong lòng Chu Khởi sinh ra từng trận ngứa ngáy, hận không thể lập
tức vác người lên lầu ức hiếp một phen.
Hắn lười biếng hướng về phía cô cười, hơn nửa ngày cũng không trả
lời.