Hứa Nùng trừng mắt nhìn hắn, duỗi tay chọc chọc cơ bắp chặt căng
bên hông hắn.
"Anh cười cái gì!"
Chu Khởi thật sự nhịn không được, nâng mặt cô, cúi đầu lại hung
hăng hôn một cái lên môi cô.
"Vợ à, anh rất vui." Hắn không ngừng hôn cánh môi cùng khóe môi
của cô, giọng khàn khàn nói.
"Vui cái gì?" Hứa Nùng bị hắn hôn đến mức có chút ngứa, trốn về
phía sau, nhưng căn bản trốn không thoát.
"Vui vì em ghen nha."
Thật ra ở trong lòng Chu Khởi, hắn vẫn luôn cảm thấy tình cảm của
Hứa Nùng đối với mình, tuyệt đối không nhiều như hắn đối với cô.
Có điều, trước kia hắn không cảm thấy có cái gì, cô nàng nhà hắn từ
nhỏ đã chịu nhiều đau khổ như vậy, ở trong loại hoàn cảnh thiếu thốn yêu
thương mà lớn lên, không hiểu làm thế nào thích người khác, yêu người
khác là một chuyện rất đỗi bình thường.
Chỉ cần cô lưu lại bên cạnh hắn, đi theo hắn, nhận được tình yêu của
hắn là đủ rồi.
Nhưng hôm nay Hứa Nùng chủ động bảo vệ hắn, hiện tại lại bởi vì
người phụ nữ không có quan hệ gì mà ghen tuông... Loại dấu hiệu này đều
như là đang nói với Chu Khởi, cô gái của hắn càng ngày càng quan tâm đến
hắn.
Cái này sao có thể làm cho người ta không vui chứ?