Hắn rủ mí mắt nhìn một cái xuống phía dưới, không nhìn thấy cái gì,
nhưng có cảm giác nóng ướt.
Vươn ngón cái ra nhẹ cọ một chút, ngón tay trong nháy mắt biến thành
đỏ, hắn nhìn vết máu kia, cười phóng túng.
"Lợi hại nha, làm cho tôi đổ máu chuyện này những kẻ thu nợ đó cũng
không làm được, cô ngược lại là làm được dễ dàng."
"..."
Hứa Nùng thật muốn bịt miệng hắn lại, cũng không biết hắn bình
thường nói chuyện với người khác có phải đều như thế hay không, đã như
vậy rồi, vậy mà còn có tâm tư trêu chọc cô nữa!
"Anh tự mình chặn cái mũi lại đi!" Cô lại rút ra tờ khăn giấy mới, đưa
tới.
Chu Khởi bật cười lơ đãng, cũng không quá để ý, tiếp lấy khăn giấy,
trước tiên xoa xoa máu mũi chảy ra, sau đó vặn tờ giấy thành hình trụ, chặn
lỗ mũi lại.
Hứa Nùng thấy hắn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, ngược lại có điểm
không được tự nhiên.
Nhìn hắn muốn nói lại thôi nửa ngày, cuối cùng nhỏ giọng lẩm bẩm
một câu: "Xin lỗi."
Chu Khởi thấy cô nghiêm túc như vậy, cũng không chút để ý cười
cười, nghiêm chỉnh đáp: "À, không có gì."
Hứa Nùng không muốn ở một mình cùng hắn nữa, vội vàng đứng lên,
ném ra một câu "Tôi đi trước" rồi đi.