"Cái gì gọi là liền xem như không nhìn thấy! Cơm của cô tôi không
ăn! Đạo cụ này, nhất định phải cho tôi một lời giải thích!"
"Tôi nói nha, cô cái con bé này sao lại cứng đầu như vậy chứ? Tôi
cũng đã nói tôi không cẩn thận! Bây giờ cũng đã có vết xước rồi! Tôi có thể
làm thế nào!"
...
Tiềng ồn ào càng lúc càng lớn, Hứa Nùng vốn muốn để người quản lý
đạo cụ tự mình giải quyết, nhưng là nhịn không được.
"Tiểu Ý, xảy ra chuyện gì?"
Lúc hai người cãi nhau cũng không nhìn bốn xung quanh, cho nên
cũng không biết Hứa Nùng ở bên đó. Lúc này cô đột nhiên mở miệng,
người quản lý đạo cụ nhìn về phía sau, nhìn thấy là cô, giống như tìm được
một chỗ dựa.
" Đạo diễn Hứa! Cô xem đi! Đạo cụ này bị tổ bọn họ làm xước rồi, về
sau chúng ta muốn quay đặc tả cận cảnh, tôi lại mua nguyên liệu làm một
cái giống như thế cũng phải tốn thời gian!"
Người của tổ bên cạnh tuy rằng Hứa Nùng chưa từng gặp qua, nhưng
là chuyện bọn họ thường xuyên đến mượn đạo cụ cô nhưng vẫn biết, lúc
đầu người quản lý đạo cụ tới hỏi cô, cô nghĩ đến thời điểm bản thân rất khó
khăn cần giúp đỡ, người khác cũng từng giơ ra một bàn tay, vì thế cũng
không để ý, liền đồng ý.
Nhưng cô đồng ý điều kiện trước tiên cũng là, đạo cụ cho mượn đi
như thế nào thì phải trả về như thế ấy, không có một chút hư hỏng.
Bây giờ đạo cụ bị xước, người quản lý đạo cụ sốt ruột cũng là bình
thường.