CHÊNH VÊNH HAI LĂM - Trang 66

Có những ngày mùa mưa bên này, đứng trú mưa dưới mái hiên nhà xa lạ,

ta chụp tấm hình, gởi sang cùng lời chú thích… “Phải chi có ai đó đứng
cạnh bên, cho mượn tay, nép vào nhau một chút tìm hơi ấm.”

Xa vậy mà cũng yêu, yêu vậy mà vẫn phải xa…

Người hỏi, ta chờ được bao lâu, câu trả lời của ta bao giờ cũng chỉ là,

“Không biết”.

Thật, ta không biết tình yêu trong mình đủ lớn để bay qua những đoạn

đường vặn dặm hay không. Hay ta sợ tim mình chẳng còn chỗ chứa nỗi nhớ
ngày càng quá lớn. Ta chẳng biết gì cả, ngoài chuyện yêu người.

Hai năm dài ta cùng nấu nồi canh tình yêu bằng thứ mật ngọt từ ngữ,

bằng chút vị mặn của nỗi nhớ, bằng cả đắng cay của giận hờn. Mải miết
nấu, đến khi nhìn lại, nồi canh tình yêu của ta cạn khô nước tự bao giờ.

Người khẽ khàng đề nghị, “Dừng lại nhé”, ta gật đầu, dù lòng còn

thương, còn yêu vô hạn. Nhưng ta biết, đó là cách tốt nhất để ta và người
còn có thể chào nhau nếu một ngày hạnh ngộ.

Hai năm sau quyết định dừng lại, ta gặp người trên con đường vắng

trước sân bay. Còn nhớ trước khi về nước, người hỏi, “Có thể đón nhau như
hai người bạn?” và ta đã ra đón người về quê hương.

Ngồi trong quán café nhiều lần kể nhau nghe, câu chuyện nói ra, phảng

phất hương quá khứ, cuối buổi hôm đó, câu chào của người khiến lòng ta
bồi hồi, “Chỉ tiếc là đến nay, khi cùng nhau ngồi trong quán café này, chúng
ta đã chẳng thể là tình nhân.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.