Và cũng chẳng cần đến Chức Nữ, bản thân ta đôi lần đã tự hỏi điều đó
khi lỡ vương vào một mối tình vạn dặm.
Hình như ở hai khoảng trời cách biệt, ngày bên này là đêm bên kia, lòng
người ta có nỗi cô đơn chẳng giãi bày cùng ai. Người nói, “Bên đây chỉ đi
làm rồi về ôm máy tính, chẳng dám đi đâu, chẳng dám tìm ai để tâm sự…”
Có lẽ vì vậy người tìm đến ta.
Ở khoảng giao thoa của cô đơn, tuyệt vọng, chúng ta tìm thấy nhau.
Những câu chuyện vô thưởng vô phạt của cả hai người về cuộc sống, về
gia đình, về công việc cứ vậy mà kéo ta nhích gần lại cùng nhau. Đến cả cái
ngày ngập ngừng, ta nói một câu, “Mình làm người yêu nhau đi nhé, để có
chuyện rồi chia tay như người ta cho vui…” Người bật cười, im lặng một
chút rồi biến mất. Ta lạnh lòng tự hỏi, người từ chối ta sao?
Điện thoại reng, số từ phương xa lắm, “Muốn nghe chính miệng người ta
nói ra…” Ừ thì nói lại, rồi lại cười òa, cười xong mới chịu gật đầu đồng ý.
Giọng vọng về từ mấy ngàn cây số, mà cứ ngỡ như cạnh bên.
Ngày đó yêu, tình yêu xa nhưng sao đẹp lạ. Có giấc mơ nào, ước làm sao
để trái đất như một trang giấy học trò, chỉ cần gấp đôi là hai phần nửa có thể
gặp nhau.
Có lần người hỏi, yêu xa vậy có mệt không? Dĩ nhiên là sẽ mệt, vì mang
trong mình một nỗi nhớ quá lớn.
Có lần người nói, nếu yêu một người ở cạnh bên, tình yêu đó là một
phần, thì yêu một người ở xa, tình yêu đó phải đủ mười phần.
Chín phần còn lại. Ba phần cho nhớ. Ba phần cho tin. Ba phần cho chờ.