hối lộ hay thầy giáo gạ tình đổi điểm, thì một anh giữ xe cẩn thận lo cho cái
nón của khác lại đáng cho ta kính nể.
Về nhà viết vài dòng chia sẻ đăng lên facebook về anh giữ xe, rất nhiều
người thích, đăng lại. Và cũng không ít người ngạc nhiên ở Sài Gòn vẫn
còn người tốt như vậy.
Thật lòng mà nói, ở bất cứ nơi đâu cũng có những người tốt, sống thầm
lặng cống hiến cho đời mà không cần phô trương để người ta biết dến.
Như chuyện trước bệnh viện ung bướu có một người phụ nữ chừng 50
tuổi, cứ cách ngày lại khệ nệ xách hai bao cơm hộp đến phát miễn phí cho
người già hay người nghèo cần sự giúp đỡ. Phần cơm cũng không nhiều
nhặn gì, chỉ là thịt kho với vài cọng rau đạm bạc, nhưng cơm trắng thì khá
đầy, nếu nhín nhút hai người cũng có thể ăn qua một bữa.
Hai bao cơm được khoảng 50 phần, người ta đến lấy một vèo chừng
mười mấy phút là xong. Người nhận cơm cũng lịch sự đường hoàng dù lắm
người chỉ mới dừng chiếc xích lô để bước xuống. Người ta cũng biết
nhường nhau, ưu tiên cho người già, phụ nữ, trẻ em trước, dư thì đám thanh
niên mới dám nhận. Đến sau thì hết, đành ra về chứ cũng không cằn nhằn
điều chi.
Người nhận cơm thì nhiều, nhưng hỏi có biết về người cho cơm thì
chẳng ai trả lời xác đáng. Lân la làm quen, lần dò mới hỏi để được biết
người cho cơm cũng từng chịu hành hạ bởi căn bệnh ung thư vú. Đến mức
phải cắt bỏ cả hai để không bị di chứng. Suốt khoảng thời gian nằm viện,
chứng kiến bao nhiêu người nghèo đến mức bữa cơm bỏ bụng cũng là cả
vấn đề, cô nghĩ đến việc giúp đỡ họ.
Bản thân đi làm, hoàn cảnh cũng không phải giàu có nứt đố đổ vách, lại
một thân một mình nấu cơm, nên cô chỉ có thể nấu nhiêu đó phần và phát