chơi, giờ nó quen, không có thì chẳng chịu đi học. Thôi thì ba Thạch xin lỗi
con, ba thương con mà giờ làm cho con phải khóc…
Café sáng với thằng em hơn 3 năm mới gặp. Nó cũng như mình, người
đời gọi chung là “yêu đương khác thường”. Cu cậu mới đây kể cho nhà
nghe chuyện bản thân, dắt luôn cả cậu người yêu kém hai tuổi về ra mắt. Ba
giận, đuổi đi, mẹ khóc, xin ở lại. Giờ thì cũng khó khăn lắm mới ngồi ăn
cơm chung cả nhà bốn người. Mẹ nó cứ lâu lâu nhắc chừng ông ba, “nó là
con một nghen mình”.
Bố gọi, nói vớ va vớ vẩn gì đó về mấy cái yêu đương nhăng nhít, nhớ
nhung lung tung. Hỏi gọn một câu, “Xong chưa?” rồi cúp máy làm việc.
Hai lăm, chẳng thấy bản thân còn đủ sức để giả vờ yêu như kiểu mười tám,
hai mươi. Yêu là hiểu rằng đối phương cần thời gian cho bản thân và công
việc. Soạn luôn cái tin nhắn chia tay, chờ tối gởi cho thêm phần bi đát.
Con đồng nghiệp nhào vô công ty, khóc một trận điên cuồng. Hỏi ra mới
nghe đêm qua thằng người yêu ú ớ kêu lộn tên con nào khác. Mấy bà chị
nghe xong, vỗ vai ra chiều thông cảm, đòi thiến thằng bồ khốn nạn ó đâm.
Mấy ông anh nghe xong, cũng ra chiều thông cảm, nhưng cho thằng kia chứ
không phải con này. Đàn ông có cái ngu nào hơn ăn vụng mà không biết
chùi mép. Khóc một hồi, nó nói, “Không chia tay được, xấu như em có ảnh
chịu là mừng.”
Ba gọi điện, kể chuyện. Internet ở nhà bị hư gần tháng, gọi lên tổng đài
than phiền chửi bới, hăm dọa đủ kiểu vẫn chưa có gì cải thiện, vậy mà sáng
nay ông nhân viên thu tiền lại lớ ngớ bấm chuông, “Chú cho con lấy tiền
net 6 tháng nay, nhà chú nợ lâu quá.” Ba tròn mắt, chạy vô moi đóng biên
lai ra coi, đóng đủ mà sao còn đòi. Hỏi ra mới biết do con nhân viên tính
lộn, thành ra nhà bị cắt net oan.