Năm hai tư, ngồi với một bà chị bên vài chai bia nạt, chị hỏi mấy năm tới
có tính gì chưa? Ngẫm một hồi, trả lời mơ hồ, “Em sẽ ra một cuốn sách,
sớm muộn gì cũng sẽ ra.”
Cuối hai lăm, xuất bản cho mình ba cuốn sách, nghĩ lại, hóa ra mình đi
qua ước mơ một năm trước hồi nào không hay.
©STE.NT
Năm hai ba, ngồi lụi cụi viết truyện ngắn đầu tay “Một con đĩ yêu nghề”,
khi viết, trong đầu hình dung nếu được dựng thành phim, nó sẽ ra sao, nhân
vật sẽ nói thế nào, mặc đồ gì. Tự cười bản thân vì ước mơ xa vời.
Đầu hai sáu, ngồi cùng ông anh đạo diễn, coi bản dựng cuối cùng của
phim ngắn “Một con đĩ… yêu nghề” do chính mình làm biên kịch, kềm lắm
mới không chảy nước mắt trước mặt mọi người.
Kể hai câu chuyện nhỏ, chẳng phải muốn khoe khoang rằng bản thân đã
làm được những gì, chỉ là hy vọng bạn hiểu, nếu có ước mơ, hãy tìm cách
biến nó thành hiện thực.
Dĩ nhiên những ước mơ đó phải nằm trong giới hạn cho phép của thực tế
và bản thân. Chúng ta không thể mơ ước rằng mình trở thành siêu nhân, có
siêu năng lực giải cứu thế giới. Cũng như việc bản thân không có năng
khiếu vẽ, cũng chẳng có đam mê nhưng lại muốn lớn lên làm họa sĩ.
Chẳng ai đánh thuế ước mơ, nên cứ ước mơ, lập ra kế hoạch để thực hiện
nó lần hồi, rồi sẽ đến một ngày, phần thưởng xứng đáng nhất nhận được
chính là lúc ước mơ thành hiện thực.