CHÊNH VÊNH HAI LĂM - Trang 98

Bus


Trước hai lăm, thứ phương tiện ghét nhất luôn là xe bus, dù chỉ đi được

một lần.

Không thích cảm giác phải đi kiếm tìm một cái trạm dừng giữa đường

Sài Gòn hối hả, nắng như đổ lửa, để rồi đứng chờ đợi một chuyến xe ào tới
như hội, có khi cũng là xe, nhưng khác số cần đến nên cứ cho lướt qua mặt,
như cái kiểu nhìn người ta cần đi ngang đời mà không thể níu kéo được.

Không thích cái cảm giác phải chen chúc trên một chuyến xe, có khi

đứng chứ chẳng còn đủ chỗ để ngồi, rồi chứng kiến bao điều trái khuấy, có
cô gái xinh đẹp bước lên, cả đám thanh niên nháo nhào nhường chỗ, có
người công nhân nữ quần áo lấm bụi đường, lại cứ phải đứng bám vào tay
vịn.

Không thích cả cái cảm giác tới nơi, bước xuống chiếc xe đông người, cả

cơ thể ám thứ mùi xa lạ, bước vào văn phòng thấy sao lạc lõng quá, như thể
mình đang rơi từ một nơi khác đến chỗ này. Nghĩ lại, giận chiếc xe bus vừa
bước lên quá thể, tự nhủ thầm dù có phải tốn tiền taxi chứ cũng không bước
lên lần nữa.

Đến hai lăm, hoàn cảnh buộc phải sử dụng xe bus như một thứ phương

tiện duy nhất để đi về hai lần trong tuần. Và cũng từ đó, nhận ra trên một
chuyến xe bus, có nhiều điều để người ta ngẫm nghĩ.

Xe bus giúp bản thân có được sự quan sát tỉ mỉ. Trên đường xe cộ tấp

nập, giữa những con phố nghẹt kín người, hàng quán chen chúc, vẫn có một
trạm xe bus, hay đơn giản chỉ là một cột báo lặng lẽ đứng tại đó. Rồi chợt
thấy thích thú khi nhận ra mình đã không bỏ qua những điều nhỏ nhặt trong
cuộc sống bộn bề, những thứ mà lắm lúc đời quên hẳn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.