CHẾT ĐI CHO RỒI, LEONARD PEACOCK - Trang 70

“Vậy cô trò mình sẽ nói chuyện vào tiết 8 nhé? Hứa là em sẽ đến gặp cô đấy.

Cô lúc nào cũng mong Leonard Peacock đấy.”

Mấy từ cuối cô nói nghe như thể cô đang tán tỉnh tôi, cứ làm như chỉ cần tôi

xuất hiện là chúng tôi sẽ quấn lấy nhau ngay trong phòng cô vậy. Vài cô giáo cứ
hay đong đưa với học sinh nam. Tôi tự hỏi liệu đó có phải là cách giao tiếp với
đàn ông duy nhất mà họ biết hay không. Dùng cái vẻ hấp dẫn giới tính để đạt
được những gì mình muốn. Và tôi phải công nhận là cách đó có hiệu quả, bởi vì
tôi thực sự muốn tới gặp cô Shanahan ngay bây giờ. Và nếu như không phải là tôi
đã quyết định tự sát thì thể nào lát nữa tôi cũng sẽ qua phòng cô ấy, chỉ để ngậm
mấy cây kẹo mút xá xị và tha hồ tưởng tượng.

“Tất nhiên rồi cô ạ,” tôi nói dối. “Chắc chắn là chiều này em phải đến thăm

cô tư vấn xinh đẹp sắc sảo mà em yêu thích nhất chứ.”

Cô ấy có vẻ hơi đỏ mặt rồi cười với tôi, đầy vẻ mãn nguyện.
Khi cô quay đi, tôi gọi lại: “Cô Shanahan này?” vì tôi không kìm được.
“Sao thế Leonard?” cô nói và xoay vòng một cái cứ như cảnh Marilyn

Monroe tung váy vậy – váy của cô thậm chí cũng xòe ra và bay lên đôi chút.

“Cám ơn cô đã hỏi thăm em. Cô là một người tư vấn tốt. Một trong những

người giỏi nhất đấy.”

“Không có gì đâu em à,” cô nói và khuôn mặt bừng sáng như mặt trời, bởi vì

cô không hiểu được hàm ý mát mẻ của tôi trong câu nịnh.

Suy cho cùng cô chỉ là một người tư vấn hướng nghiệp phổ thông. Cô có thể

nói cho bạn biết bạn cần đạt mức điểm trung bình là bao nhiêu để đậu vào trường
Penn, nhưng chỉ có thế thôi và đừng nên trông chờ hơn nữa. Nhận được nhiều
kẹo mút như tôi đã là may mắn lắm rồi.

Rồi ngay trước lúc cô đi, cứ như thể cô muốn xác nhận lại là hai chúng tôi

đang chơi trò giả vờ nên nói thêm: “Em sẽ đến gặp cô tiết 8, nhỉ?”

“Cô biết em sẽ đến mà,” tôi nói dối.
Tôi nghĩ có lẽ cô cũng có viết ngày sinh nhật của tôi ra một tờ giấy rồi vứt

đâu đó nhưng chắc cô quá bận rộn với những đứa học sinh khác nữa nên tôi
không đời nào giận vì cô quên sinh nhật mình cho được.

Ở trường tiểu học, giáo viên lúc nào cũng nhớ sinh nhật của bạn, thật là vui

biết bao. Có bánh bông lan, sôcôla, hoặc tệ lắm cũng có bánh quy và mọi người
ca hát khiến cho bạn có cảm giác mình thật là đặc biệt và là một phần của nơi đó,
cho dù là trong lòng bạn ghét cay ghét đắng mấy đứa cùng lớp. Và các giáo viên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.