CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 168


Một cô gái tôi không quen, nghe nói là bạn trung học của Trần Hồng,

giơ tay hỏi: “Lần đầu tiên cậu thấy JJ, có hình dáng như thế nào? Không
tính xem trên mạng.”


(JJ: là bộ phận quan trọng của đàn ông.)

Không ngờ lại có thể hỏi trắng trợn như vậy! Đỉnh đầu tôi có mấy con

quạ đen bay qua, bên tai như đang có gió lạnh thổi vù vù.


“Nói nhanh đi, nếu không thì phải uống một bình rượu.” Nữ sinh lúc

nãy giơ bình rượu lên, mặt đỏ bừng, trông vô cùng hưng phấn.


Tôi lạc vào hồi ức. Tôi, Chu Du, là một đứa trẻ tốt, là bà mẹ tri kỷ của

đống áo bẩn, là người cha đáng yêu của những việc xấu, là bạn tốt của đám
người lưu manh. Nam sinh, JJ...nhưng lại không tính xem trên mạng...Cái
này là muốn tôi lục lại tuổi thơ đây mà...


Tôi phóng ánh mắt nhìn về phía Đỗ Dực. Cậu ta bỗng giật mình, lập

tức dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn tôi. Xem ra cậu ta cũng nhớ khi bé, cậu ta
tắm xong thì để truồng qua nhà tôi coi “Trò chơi xếp hình”. Không sai, lần
đầu tiên tôi thấy JJ của đàn ông chính là khi ấy.


Tôi hít sâu một hơi: “Lúc ấy, JJ của nam sinh kia như thế này...”

Chương 20 - Mưa rào chớp giật (thượng)

Nhín ánh mắt mong đợi của mọi người, tôi thầm nghĩ mọi người

không nên quá hy vọng như vậy, JJ của một cậu nhóc thì có thể lớn được
bao nhiêu chứ? Nhưng có vẻ Đỗ Dực không nghĩ vậy, cậu ta vẫn tiếp tục
dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn tôi chằm chằm. Ý gì đấy? Chẳng lẽ muốn tôi
miêu tả nó như quả bí đỏ? Không thể được! Đồng chí Đỗ Dực à, ngài Đặng
đã nói, khi tư tưởng được giải phóng thì ta mới đối mặt được với thực tại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.