CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 170


Thật sự tôi hơi sợ mấy nam sinh kia sẽ bảo Đỗ Dực cởi quần, rồi cậu

ta sẽ chứng minh cho tôi thấy em trai của cậu ta không hề nhỏ, rồi... Nhưng
tôi nghĩ đấy không phải là phong cách của Đỗ Dực.


Mắt Trần Hồng khẽ chuyển động, nhìn vào đĩa trái cây trên bàn rồi

dùng nĩa xiên vào một trái chuối. Tôi giật mình. Không phải cậu ấy muốn
bắt nạt Đỗ Dực chứ? Không được, cúc hoa của Đỗ Dực chỉ có tôi mới có
thể bắt nạt!


Trần Hồng nói: “Thế này đi, Đỗ Dực, cậu cắn một miếng, sau đó

dùng miệng đút cho bất cứ người nào ở đây, được không?”


“Được.” Đỗ Dực đồng ý rất dứt khoát, tôi nghĩ chắc là cậu ta đang

chuẩn bị đút chuối cho tôi, nhưng mà...dùng miệng? Mặc dù hôn cũng đã
hôn rồi, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, thật sự rất xấu hổ.


Đỗ Dực cầm trái chuối đứng dậy. Tôi si mê nhìn cậu ta, nói như trong

tiểu thuyết thì có thể hình dung như thế này: “Bàn tay nhỏ xoắn chiếc khăn
nhỏ, cái miệng nhỏ cắn miếng bạc nhỏ.”


Tuy nhiên, Đỗ Dực không đi về hướng tôi mà tiến về phía một cô

nàng khác.


Lòng tôi như bị ai đó bóp chặt, cảm giác đau đớn trong lồng ngực lan

truyền khắp cơ thể, cổ họng như bị thít lại, nhìn Đỗ Dực tiến gần về phía cô
nàng kia. Thực sự rất khó chịu.


Vui quá hóa buồn là đây.

Không ngờ tình tiết cố ý chọc giận người yêu trên phim truyền hình

lại ứng dụng vào tôi, ông trời thật biết cách làm người ta khổ sở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.