CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 169


Tôi giơ ngón tay út, nghiêm túc nói: "Cũng gần giống thế này."

(Ngài Đặng: Đặng Tiểu Bình, vĩ lãnh tụ lớn của TQ)

“Hả?” Tất cả những người có mặt đều thốt lên kinh ngạc, há mồm

trợn mắt nhìn ngón tay út của tôi. Tất cả nam sinh, trừ Đỗ Dực, còn có thêm
biểu hiện đắc ý, chẳng hiểu là đắc ý cái gì. Một lúc sau tôi mới hiểu là bọn
họ tưởng tôi đang nói đến thứ nam tính của người trưởng thành. Các đồng
chí, mặc dù tôi cũng muốn nhìn thứ ấy sau khi trưởng thành là như thế nào,
nhưng e rằng không có cơ hội.


Không nhìn ra vẻ mặt Đỗ Dực là gì, cậu ta nắm chặt chai bia trong tay

khiến tôi sợ cậu ta nhất thời xúc động mà nắm đến vỡ chai. Nghĩ đến sau
này còn phải trông cậy vào cậu ta, tôi lập tức lấy lòng, đổi ngón tay út thành
ngón cái. Đồng chí Đỗ Dực, thế này là giới hạn cuối cùng rồi, tôi thật sự
không thể lừa gạt mọi người. Vì thế, cho dù sau này cậu có trừng trị thế
nào, ức hiếp ra sao, tôi cũng không thể nói nó lớn hơn ngón cái của tôi
được, cậu phải hiểu cho tôi!


“Đổi thành ngón cái thì cũng chẳng khác bao nhiêu. Chu Du này, cậu

đừng vì chàng trai đó mà bao che làm gì.” Mọi người cười rần lên, tất nhiên
là trừ Đỗ Dực ra. Tôi cũng chỉ biết cười theo. Nhớ khi xưa, Thu Hương
cười Đường Bá Hổ, và nàng ấy đã gặp may mắn. Nhưng giờ đây, chính vì
nụ cười này của tôi mà dẫn đến mối họa tày trời, không thể không nói là
quả báo mà.


(Lần đầu tiên gặp gỡ, vì nụ cười của Điểm Thu Hương mà Đường Bá

Hổ đã phải lòng nàng ấy)


Trò “Nói thật hay mạo hiểm” lại tiếp tục. Đỗ Dực không được may

mắn như trước nữa, sáu con xúc xắc không có con nào được sáu điểm. Cậu
ta không chút do dự chọn mạo hiểm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.