CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 171

Tôi cúi đầu, nắm chặt tay, rất muốn mượn cớ đi vệ sinh để khỏi nhìn

thấy cảnh này. Khi bọn đàn ông lại bắt đầu ồn ào, tôi quả quyết đứng lên,
xoay người định rời khỏi đó thì đột nhiên cánh tay bị ai đó nhanh chóng giữ
lấy. Tôi quay lại, thấy người đó là Đỗ Dực, trong lòng nổi cơn tức giận,
đang định học theo giáo chủ gầm thét Mã Cảnh Đào mở miệng chửi thì
bỗng nhiên cậu ta cúi đầu, hé miệng nhét miếng chuối vào miệng tôi. Sau
đó cậu ta còn áp sát hôn tôi, đầu lưỡi cậu ta lướt qua đầu lưỡi tôi, đẩy miếng
chuối vào sâu trong miệng tôi rồi mới buông tôi ra, còn tỏ vẻ xấu hổ về lại
chỗ ngồi.


Tôi ngậm miếng chuối trong miệng, hoàn toàn đờ đẫn.

Mọi người chơi thêm vài vòng thì thấy mất hứng nên không chơi nữa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch trên sofa. Nhìn điện thoại thấy đã hơn
mười giờ, thảo nào quán bar lại đông như vậy. Mẹ tôi nói con gái không nên
ở bên ngoài quá mười một giờ đêm, vì như vậy sẽ tạo cho người khác cảm
giác mình là người tùy tiện.


Tôi đến ngồi cạnh Trần Hồng, nói với cậu ấy tôi phải đi về. Lúc đầu

cậu ấy còn nói vài câu giữ tôi lại, sau cũng không miễn cưỡng nữa. Mọi
người nghe tôi nói muốn về trước thì đều chào tạm biệt, Đỗ Dực cũng vẫy
tay xem như tạm biệt khiến tôi không biết trong lòng mình hiện đang có
mùi vị gì. Tôi nhìn ba vỏ chai rượu trước mặt Đỗ Dực, thấy hơi lo lắng,
không biết cậu ta uống nhiều như vậy có lái xe về nhà được không, tốt nhất
là cứ dặn dò mấy câu.


"Đỗ Dực, cậu đưa tôi ra ngoài lấy xe đạp điện được không?" Tôi e dè

hỏi.


Đỗ Dực nhìn Trần Hồng, mặt không biến sắc, nói: “Cậu đưa cô ấy

đến thì giờ cậu dẫn cô ấy đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.