CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 127

Dực vốn không phải là người thuộc khuôn sáo của người bình thường, nhìn
hành động từ nhỏ đến lớn của cậu ta xem, có việc gì là theo lẽ thường đâu.


“Tôi không muốn làm tổng giám đốc.” Đỗ Dực thờ ơ nói, còn rất sâu

xa nhìn tôi, rồi lại ghé sát vào tai tôi: “Mong muốn của tôi là một tháng
kiếm được năm ngàn tệ, đúng giờ về nhà ăn cơm.”


“Mong muốn của cậu cũng quá kỳ lạ rồi đó.”

Đỗ Dực chỉ cười chứ không đáp, bưng ly cà phê rời đi. Tôi thở dài,

buồn bực đi theo cậu ta, nghe theo sự phân phó của cậu ta mà làm cái này
cái kia.

***


Mỗi ngày tôi đều làm việc cần cù, chăm chỉ, không chỉ làm tròn phần

công việc của mình mà còn giúp đồng nghiệp bưng trà rót nước, chỉ là khi
nhận ly nước từ tay tôi thì đồng nghiệp lại bày ra bộ dạng sợ hãi vì được đối
xử tốt. Mẹ già tôi đã nói, ra ngoài làm việc phải chịu khó, cố gắng để người
đi trước có ấn tượng tốt, như vậy mọi người mới có thể yêu mến mình. Mặc
dù tôi đã được rất nhiều người thích rồi nhưng nếu nhiều hơn nữa cũng
không vấn đề gì.


Đỗ Dực nói không sai, ba của cậu ta quả thực rất ít khi tới công ty,

nếu công ty có mở cuộc họp thường kỳ mỗi tuần một lần thì phần lớn đều
do phó tổng giám đốc chủ trì. Đỗ Dực và phó tổng giám đốc như nước với
lửa. Mặc dù Đỗ Dực không có chức vụ cụ thể trong công ty nhưng mọi
người ai cũng kính trọng cậu ta, dù sao cậu ta cũng là con ruột của tổng
giám đốc mà.


Đúng là con ruột nha, tôi có thể làm chứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.