CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 129

với một người thông minh như tôi thì sẽ biết được anh ta đang có ý thăm
dò.


Ta nói sao lại có người đáng ghét như vậy! Đỗ Dực đã không thèm

tranh giành vị trí phó tổng giám đốc, anh ta không những không biết điều
mà còn gây chuyện. Nhưng mà cũng phải nói, người này quả thật không
đơn giản, anh ta hỏi một câu như vậy làm tôi không biết nên trả lời thế nào,
nói đúng không được mà nói không đúng cũng không xong.


“Đinh” Cuối cùng thì thang máy cũng xuống tới lầu một, đang vui

mừng vì chuẩn bị thoát khỏi vị phó tổng nguy hiểm kia thì Đỗ Dực bất ngờ
mở miệng “Đi thôi bảo bối”, nói xong còn ôm eo tôi đi về phía trước. Tôi
cứng ngắc bước từng bước một, có lẽ ai nhìn cũng sẽ cảm thấy tôi có năng
khiếu giả làm cương thi. Lúc sắp ra khỏi đại sảnh, tôi quay đầu lại thì thấy
phó tổng Trịnh đang lạnh lùng nhìn chúng tôi, hai chân mày tựa như muốn
cùng đoàn tụ.


“Đỗ Dực” Đến bãi đỗ xe, tôi dừng lại gọi Đỗ Dực. Cậu ta buông tôi

ra, vừa lấy chìa khóa xe vừa nói:


“Chỉ là muốn khiêu khích anh ta một chút thôi, cho anh ta nghĩ rằng

tôi đang nóng vội tìm người kết hôn sinh hôn để càng thuận lợi tranh giành
tài sản với em gái anh ta, như vậy anh ta sẽ gấp gáp sử dụng tiền của công
ty vào kế hoạch mờ ám của mình, đến lúc đó chân tướng sẽ tự động được
phơi bày.”


Tôi đi theo Đỗ Dực tới cạnh xe, nghe được ý tứ của Dỗ Dực thì không

khỏi nổi giận: “Thì ra cậu lợi dụng tôi! Hèn chi mà tốt bụng kêu tôi tới thực
tập. Sao cậu có thể dám lợi dụng tôi hả?”


Đỗ Dực xoay người nhìn tôi, bày ra vẻ mặt “Tôi lợi dụng cậu thì sao”,

nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.