CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 131

“Không phải nói cậu mà là nói đến nơi đang muốn đứng lên của cậu

kìa!”


Rốt cuộc thì Đỗ Dực cũng hiểu, đưa mắt nhìn xuống dưới, rồi không

rõ vui buồn nhìn tôi. Ôi cha mẹ ơi, cậu ta học hành động này từ ai vậy, thật
là tàn ác quá đi!


“Đứng lên.”

“Thật à?” Tóc tôi như muốn dựng đứng lên, nhìn chằm chằm vào chỗ

đó của cậu ta.


“Tôi bảo cậu đứng lên!” Đỗ Dực bình tĩnh đưa tay ra trước mặt tôi.

Tôi nắm tay Đỗ Dực đứng lên, giả vờ đứng không vững ngã nhào vào

lòng cậu ta. Đỗ Dực không tránh, hai tay còn vịn eo tôi, làm tôi không khỏi
nghĩ gần đây mình có mập lên một chút, không biết cậu ta có phát hiện ra
không. Trước khi cậu ta phát hiện, tôi phải hành động mới được. Thế là tay
tôi dần dần tiến xuống, tôi thật sự muốn biết độ co giãn của thân thể cậu ta.
Không phải tôi muốn sờ đâu, thật đấy, đó chỉ là phản xạ có điều kiện thôi, là
động vật thì không thể tránh khỏi có phản xạ, đúng không? Tiếc là Đỗ Dực
nhanh hơn tôi, chưa gì đã bắt lấy tay tôi bẻ ra phía sau, còn đẩy tôi nằm lên
đầu xe, giống như cảnh sát đang bắt lấy tội phạm, hại tôi liền nhập tâm vào
nhân vật, la to:


“Tôi khai tôi khai! Chính phủ nhất định phải khoan hồng cho tôi đó.”

“Vừa rồi cậu muốn sờ chỗ nào?” Đỗ Dực nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tôi đứng không vững nên vịn vào cậu một chút thôi mà, chẳng phải

cậu bảo tôi đứng dậy hay sao?” Tôi nói dối, quay đầu ra sau gian trá nhìn
thẳng vào mắt Đỗ Dực, phải công nhận là mắt đối mắt trong tư thế này quả
là một cực hình!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.