CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 176

Đi thăm người bệnh thật chẳng dễ dàng gì! Tôi tiến thẳng đến dãy nhà

số 8, tìm số nhà của Đỗ Dực. Sau vài tiếng chuông, tôi nghe thấy giọng nói
cậu ta: “Ai vậy?”


“Là tôi.” Tôi hưng phấn nói to vào camera. “Đỗ Dực, tôi đến thăm

cậu đây. Tôi là Tiểu Du.”


“Tiểu Du?” Đỗ Dực im lặng một lúc rồi mới nói, “Vén tóc lên để tôi

xác nhận.”


Lúc này, tôi mới phát hiện tóc mình đã phủ đầy lên mặt, không hề

khoa trương chút nào . Tôi vội vàng vén tóc ra đằng sau, chìa mặt lại gần
camera để cậu ta nhìn cho rõ. Tôi không hề biết rằng mặt càng gần sát
camera thì sẽ càng đáng sợ.


“Cạch” Cửa mở.

Đỗ Dực, tôi lộng lẫy vào đây! Tôi cầm quả dưa hấu nhanh chân đi

vào trong, đi thẳng đến thang máy, rồi lại chạy thẳng tới nhà Đỗ Dực. Cậu
ta đã mở cửa, lưng dựa vào cửa đứng chờ tôi.


“Sao em lại tới đây?” Thần sắc Đỗ Dực tươi tỉnh, chẳng có vẻ gì là

đau ốm cả.


“Không phải cậu bị bệnh sao?” Tôi thất vọng hỏi.

“Ai nói?” Đỗ Dực nói mà không hề cười, rất đáng sợ, xem ra cậu ta

vẫn còn hiểu lầm tôi. Chắc chắn là như vậy nên cậu ta mới dùng bộ mặt kia
để nói chuyện với tôi, chứ bình thường cậu ta sẽ dùng ánh mắt mờ ám nhìn
tôi, như chỉ muốn kéo tôi vào phòng ngủ. Chu Cường, tôi sẽ không bán
đứng anh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.