CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 174

“Phó tổng đừng giận, cô ấy học khoa xã hội.” Chu Cường giải vây,

“Tôi sẽ đích thân làm lại rồi nộp lại cho anh.”


Trịnh phó tổng trừng mắt nhìn tôi rồi xoay người đi vào văn phòng.

Tôi ôm chồng tài liệu, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, nhất định tôi sẽ
không phạm lỗi nữa.”


“Không sao đâu Tiểu Du, anh ta cố ý bới móc thôi chứ bảng thống kê

này không quan trọng như anh ta nói đâu. Cô cứ làm tiếp đi, xong rồi thì
đưa tôi kiểm tra lại, lần này coi như cô có được một bài học vậy.” Chu
Cường vỗ vỗ vai an ủi tôi.


Tôi gật đầu, tiếp tục làm bảng thống kê, làm xong đã là giữa trưa, đa

số mọi người trong công ty đều đã đi ăn. Chu Cường kiểm tra xong, khen
ngợi tôi vài câu, sau đó bảo tôi chờ anh ta nộp lại cho phó tổng rồi cùng
nhau đi ăn.


“Anh Chu, cảm ơn anh. Anh đối xử với tôi tốt quá.” Tôi xúc động,

vừa nói vừa rót trà cho anh ta.


“Không có gì, ai chẳng trải qua thời kỳ thực tập chứ.” Chu Cường

cười nói, “Buổi chiều tôi có việc phải ra ngoài một chút, mà hình như cô
cũng không còn việc gì để làm, vậy nên tôi định nhờ cô đến xem Đỗ Dực
thế nào rồi, nếu nghiêm trọng thì mong cô nói với tôi một tiếng để tôi còn
báo lại cho Đỗ tổng.”


Tôi được tiện nghi mà còn khoe mẽ: “Được, Đỗ Dực đang ở đâu? Tôi

có cần mua ít đồ đem qua đó thăm hỏi không?”


“Cô không biết nhà của Đỗ Dực?” Chu Cường như bừng tỉnh, bỗng

nhiên nổi tính nhiều chuyện: “Xem ra lời đồn không đúng rồi. Nghe người
ta nói quan hệ của cô với cậu ấy không bình thường, tôi còn tưởng cô biết
chỗ ở của cậu ấy, xem ra hai người không thân thiết như chúng tôi nghĩ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.