CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 216

Đỗ Dực đang định nói gì đó thì điện thoại lại reo, nhìn tên hiển thị

trên màn hình thì thấy là mẹ anh nên anh không thể không nghe. Tôi nghĩ
đến việc anh có quá nhiều người thích thì trong lòng rất buồn bực. Xem
nhiều tiểu thuyết và phim truyền hình, tôi cũng biết những người có bề
ngoài ưa nhìn nhất định sẽ có nhiều người thích. Mặc dù hiểu rõ đạo lý này
nhưng tôi lại không thể xem như không có gì được. Nghĩ đến việc mình
không thể sinh con, nghĩ đến hai chữ “Tri âm”, nghĩ đến những tình yêu xa
không viên mãn trong thực tế, đó là chưa nói đến sự chênh lệch giữa trường
tôi và trường anh…


Tôi bắt đầu thấy sợ.

Tôi nhanh chóng gom đồ của mình, thuận tiện giúp anh rửa chén, đến

khi ra khỏi phòng bếp thì anh đã cúp máy, ngồi yên lặng nhìn ra cửa sổ,
chiếc điện thoại bị nắm chặt trong tay.


“Đỗ Dực…” Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền thức thời ngậm chặt

miệng không hỏi. Nhất định là anh đang nghĩ về chuyện gia đình. Mười
năm trước, cả nhà bọn ho vui vẻ hòa thuận, mười năm sau thì đã là ba anh ở
một ngôi nhà, mẹ anh ở một ngôi nhà, anh cũng có một ngôi nhà riêng. Cho
dù có là người kiên cường hơn nữa thì cũng không tránh khỏi cảm giác đau
thương.


Nhất định là anh rất muốn một ngôi nhà trọn vẹn.

Vốn dĩ định nói với anh tôi muốn về nhà nhưng tình hình hiện tại lại

khiến tôi không thể mở lời, nếu tôi nói thì chỉ làm anh buồn hơn thôi.


Nhìn đi, tôi đã nói từ lâu rồi. Nếu chúng ta cứ nhỏ mãi thì chắc chắn

sẽ không nghĩ nhiều như vậy, cũng sẽ không có nhiều chuyện phải đau lòng,
lo lắng như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.