CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 262

định mắng anh thêm mấy câu nữa nhưng bụng lại hơi khó chịu, có lẽ là dì
cả ghé thăm. Dì cả của tôi đến không đúng chu kỳ lắm, có lúc hai tháng đến
một lần, khi thì ba tháng, mỗi lúc đến là đau không chịu được, hại tôi bị
người ta nói là nhõng nhẽo.


Mà vừa nói tới dì cả là tâm bệnh của tôi cũng đến theo. Thật ra tôi

biết Đỗ Dực rất thích trẻ con, có lẽ anh muốn đem những tình thương đáng
ra anh phải nhận được từ chú Đỗ bù đắp cho đứa con sau này của mình. Tôi
quyết định khi nào rảnh sẽ đến bệnh viện lớn kiểm tra xem căn bệnh này có
thể điều trị hay không, cho dù phải phẫu thuật tôi cũng đồng ý.


Nhân dịp nghỉ tết nguyên đán, tôi mang theo ít tiền lén lén lút lút đến

bệnh viện thành phố. Bạn muốn hỏi tại sao tôi phải lén lút? Chẳng phải tôi
đây là có ý tốt sao? Bạn cùng phòng hỏi tôi đi đâu tôi cũng không nói, các
cô ấy đang bận ôn thi nghiên cứu sinh với yêu đương, nào có tâm tư quan
tâm đến tôi.


Chờ hai tiếng mới đến lượt tôi, bác sĩ là là một anh chàng trẻ tuổi,

nhìn rất giống mấy tiểu sinh đẹp trai của TVB. Tim tôi đập thình thịch, sao
đi đến đâu tôi cũng gặp được người ưa nhìn thế nhỉ? Ôi, đây đúng là cảnh
xuân rực rỡ mà. Ánh mắt hoa đào tà ác của tôi đảo qua đảo lại thẻ tên trước
ngực anh ta, cực kỳ sốt ruột muốn biết tên anh ta để lên mạng tra xem anh
ta có trong blog trường mình không, nếu có thì tôi cũng phải dụ dỗ một
chút.


(Tiểu sinh TVB: là những nam diễn viên trẻ của đài TVB (Hồng

Kông), ví dụ như Lâm Phong, Huỳnh Tông Trạch, Ngô Trác Hy…)


Haiz, đáng thương cho một anh chàng đẹp trai lại bị phân công làm

việc ở khoa phụ sản, hay là do sở thích của người ta nhỉ? Người ta thích đỡ
đẻ chăng?


“Họ tên?” Anh ta lạnh lùng mở miệng, giọng nói rất công thức hóa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.