CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 359

“Có chuyện gì?” Đỗ Dực dùng thân che cửa, ngăn tầm nhìn của tôi.

“Chào anh. Tôi là bác sĩ, hiện đang làm việc ở bệnh viện thành phố.”

Chẳng biết Đàm Sơ Ý nghĩ gì mà lại cười như vậy, thu hút sự chú ý của Đỗ
Dực như vậy. Chẳng lẽ anh ta thực sự muốn quyến rũ Đỗ Dực? Không
được! Nếu Đỗ Dực bị anh ta quyến rũ thật thì tôi càng khó đoạt lại. Hơn
nữa Đỗ Dực là sơn hào hải vị, Đàm Sơ Ý sẽ ăn không quen, tôi cũng không
ăn được cơm canh đạm bạc.

“Làm phẫu thuật cũng cần phải tới nhà người cha của đứa bé lấy chữ

ký?”

Giọng nói của Đỗ Dực hiện rõ vẻ khó chịu. Anh lạnh lùng liếc tôi một

cái, rồi lại dùng giọng nói lạnh như băng hỏi tôi:

“Em không những đã làm phẫu thuật mà còn có niềm vui mới?”

Ánh mắt anh tràn ngập bi thương, bàn tay phải nắm thành quả đấm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.