CHỈ CẦN MỘT NGƯỜI HIỂU EM TRONG ĐỜI - Trang 27

Rồi lão nhảy tưng tưng ra quán nét, em ở phòng với đủ nỗi sợ hãi

trong đầu.

Đêm ấy lão nằm vạch đủ mọi kế hoạch và cấm em không được chơi

game nữa vì sợ mệt ảnh hưởng đến em bé.

Rồi cái ngày lão phải về cơ quan của bố thực tập cũng đến. Lão đưa

em về Hà Nội ở với em gái em. Đưa tiền sinh hoạt cho em, dặn dò em đủ
điều và đợi lão xong xuôi sẽ đón em về.

Em nghén kinh khủng, người tiều tụy đi, phần vì nhớ nhung, phần vì

lo lắng. Cuối tuần được nghỉ lão lại phi từ Phú Thọ xuống chăm em. Em bé
được gần 2 tháng thì lão cho mẹ biết, để chuẩn bị tinh thần tốt nghiệp xong
là cưới.

Nhưng cũng như tâm lý tất cả các bà mẹ khác thôi, khi con sự nghiệp

chưa có, mẹ nào cũng chưa muốn con lập gia đình sớm nên mẹ chồng em
lúc đấy đã gọi điện khuyên em vì tương lai hai đứa, bỏ cái thai đi đợi con
trai bà công thành danh toại lúc ấy đường đường chính chính gả cho nhau
sr tốt hơn. Bà còn hứa sẽ xin việc tử tế cho em làm rồi hai đứa đợi nhau đến
lúc có thể.

Em chỉ vâng vâng rồi sau đó ngồi khóc vì nỗi sợ hãi trước đây đã xảy

ra. Chồng em gọi điện, vì biết chuyện, chỉ nói:

- Cún yên tâm đừng khóc nhé, chồng không để chuyện đấy xảy ra đâu.

Cũng đừng giận mẹ, lúc đầu ai cũng phản ứng thế thôi. Vì chồng là con
một, bố lại làm sếp nên mẹ muốn giữ thể diện thôi. Chứ mẹ hiền lắm.

Em càng khóc nhiều hơn, vì lúc này chả có ai bên cạnh. Hôm sau mẹ

chồng em lại gọi điện lần nữa. Em nghe rồi lại vâng vâng. Ngay ngày sau
đấy, chồng em bỏ thực tập, bỏ nhà xuống Hà Nội ở với em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.