Em ngước nhìn lão vài giây, vài giây... rồi òa lên khóc nức nở. Lão
đứng trân người một lúc, em khóc to hơn. Tự dưng tủi thân. Lão chuyển sắc
mặt đỏ khè của lão sang tái mét, lồm cồm trèo lên giường nằm đối diện với
mặt em:
- Vợ sao vậy, anh làm vợ sợ à?
Diễn viên Hàn còn không chuyển thoại nhanh như lão nhé! Em quay
lưng lại lão rồi nước mắt vẫn xối xả. Lão trèo qua người, lại nằm đối diện
với em, lấy tay lau lau nước mắt vợ rồi lại ôn tồn:
- Nào nín nào, vợ sao vậy?
- Em sợ lắm, huhu, sao anh chửi em nhiều vậy? Em đang mang thai,
cảm xúc dễ bị kích động lắm anh biết không? Sao anh nỡ mắng mẹ con
em? Không lo lắng, không nhớ nhung anh em gọi anh về sớm làm gì?
Huhu. Em biết lỗi rồi!
Lão ôm cứng lấy vợ, nựng:
- Ừ rồi, thôi anh không chửi nữa, vợ ngoan nín đi nhé! (Tay lau lau
nước mắt)
Em nấc lên rúc sát vào vai lão nức nở tiếp.
- Thôi thôi chồng thương, vợ nín đi không con nó giật mình.
Rồi lão vén tóc vợ, kéo chăn đắp kín mít hai đứa. Tay vỗ vỗ vai vợ y
như kiểu dỗ con nít.
Ù ôi tưởng thế nào, tưởng hôm nay cứng thế. Hóa ra là cũng thường
thôi. Làm sao vượt được qua ải Lệ Rơi.
Đứa mệt vì phê, đứa khóc cũng mệt, thế là cuốn nhau ngủ luôn đến
sáng. Thức dậy, lão tự dọn hết bãi chiến trường đêm qua bày ra rồi đi làm.