CHỈ CÓ THỂ LÀ ANH - Trang 219

“Cảm ơn em vì đã không đem theo cái Áo lót Không tưởng,” anh nói,

và cô quay người để có thể nhìn thấy anh.

Anh đang nhìn cô tràn ngập yêu thương khiến cô phải nhắm mắt lại

trong chốc lát, choáng ngợp vì anh để tâm đến chuyện đó quá nhiều.
“Không có gì,” cô khẽ nói. “Em yêu anh.”

“Anh cũng yêu em,” anh khẽ đáp lại và hôn cô, môi anh di chuyển

trên môi cô thật dịu dàng khiến cơ thể cô nhức nhối đáp lại. Thế rồi anh thì
thầm trên má cô, “Hãy cho anh một ân huệ và quăng cái thứ chết tiệt đó đi
nhé. Em thật xinh đẹp khi không có nó.”

“Em đã cho Fred rồi,” cô bảo anh và nhìn anh mỉm cười, yêu nụ cười

của anh, yêu anh. “Đó là thứ mà nó thích chôm chỉa nhất ngoài bánh Oreo,
thế nên em đã đưa nó cất giữ. Nó sướng điên lên.”

“Tốt.” Alex cựa mình dưới cô, làm tất cả các dây thần kinh trong cô

nảy lên và rạo rực, và rõ ràng anh cũng thế vì anh hít vào một hơi thật sâu.
“Nó có thể mặc thứ đó trong lễ cưới.” Thế rồi anh trở nên bất động, chăm
chú nhìn cô, rõ ràng chờ cô nói là cô không thể kết hôn với anh, rằng không
thể tính đến chuyện đó, rằng anh quá trẻ, rằng mọi người sẽ bàn tán.

“Fred sẽ tham dự đám cưới của mình à?” Cô hỏi, và anh thả lỏng

người ra khiến cô bật cười, rồi cô ôm anh thật chặt, hoàn toàn chắc chắn về
anh và tình yêu của anh. Thế rồi anh lăn người để ghim cô xuống dưới và
lại làm cô mụ mẫm cả người thêm lần nữa.

“Anh thấy Fred làm người bê nhẫn,” Alex nói bên tai cô.

Và sáu tuần sau đó, những người khác cũng chứng kiến điều tương tự.

[1]

Gia đình Farkle: là gia đình nhân vật chính trong một show truyền hình của Mỹ bao gồm

những mẩu truyện hài ngắn có tên Rowan & Martin’s Laugh-In. Trong đó, ông bố và bà mẹ Farkle có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.