CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 113

Tôi e ngại đám đông, và ông như một khởi đầu đám đông. Tôi tung hỏa
mù. Tôi được tự do. Trời. Gió. Nắng. Mênh mông. Thế là đủ”. “Tại sao ông
để râu? Tại sao tóc dài”. “Tôi chả sợ ai khinh. Đó là tự do. Thích râu thì
râu. Thích tóc thì tóc. Tôi không a dua”. “Mẹ tôi bảo mày phải theo đám
đông. Tôi theo và bị nó nện cho nhừ tử phải dạt hết nơi nọ nơi kia”. “A dua
thì sẽ dính đòn”. “Tôi sợ”. “Nhưng vẫn ở trong nó. Ông luôn ở trong nó.
Cũng thích dùng nó để giết một kẻ nào chẳng hạn... ”... “Ngôn ngữ ông thật
khiếp”. “Tôi gọi mẹ tôi là mẹ, và bà không hướng dẫn tôi nhiều cách chơi
với đám đông. Tôi tự lựa chọn. Phần nhiều tôi thuộc về tôi. Đôi khi tôi
khoái được tụ họp một vài. Nhưng tôi sẽ có những lúc triệt để một mình.”...
Bấy giờ có một thằng bé trốn bạn ở một hẻm tường cách chỗ chúng tôi vài
chục mét hét toáng lên. “Ông thách chúng mày tìm được ông. Ông thách cả
bố chúng mày. Thách mả tổ chúng mày.”... Ít lâu sau tôi nghe về vụ thằng
trẻ chết ngồi trong hẻm không một vết trầy xước, cũng không có nốt rắn rết
gì cắn. Tôi nhớ lại cái lần cùng anh trưởng nhóm ngồi tán chuyện một cô
cộc tay áo đỏ cũng trên sân thượng. Kính dày. Chớp nháy. Bẽn lẽn của một
người trai từng trải soạn mình trở lại nửa ngây nửa thơ. Cô mỉm nụ cười
cắn chỉ. Thực ra là chúng tôi ngồi với nhau. Tán dóc về hình ảnh một trai
trẻ cầm điếu thuốc sành điệu, cái búng tàn cô gọi là gợi cảm. Tôi âm thầm
cho là một cử chỉ tính dục nhưng không bày tỏ. Tôi bảo anh chỉ hút thôi,
không chú ý đến cử chỉ cầm thuốc, nhả khói. Cô động viên nhưng mà em
thích mùi thuốc, nó cứ âm ấm, bình yên thế nào... Trưởng nhóm đột ngột
xen vào: “Này, thực sự mình thấy N xinh thật đấy”. Được khen, trong lơ
mơ sáng môi cắn chỉ lộ răng trắng nhỏ tăm tắp lúng liếng liếc và tôi giật
mình. Đã không còn hai người - là ba. Thế là đám đông mất rồi. Mà ba thật
khó chuyện quá. Tôi lui vào im lặng với thuốc hờn ghen bầu ngực tròn tôi
đoán sau lần coóc-xê mỏng hai đầu nhỏ hồng lung linh như đốm thuốc môi
tôi. Tôi đoán quần lót cũng mỏng màu trắng, nhỏ xíu chỉ che kín tam giác
trước và lọt vào khe giữa hai quả tròn sau. “Chú hôm nay rảnh rỗi thế.
Cũng lại có hứng ngắm trời đất cơ đấy. Cháu lại tưởng chú đang “Thể thao
- Văn hóa” hoặc kẻ bảng lô. Hay là ít nhất kể chuyện rừng cho mấy chị...
”... “Tớ đọc sách mỏi mắt quá”. Tuột kính ra lau. Trỏ phải cậy khoen mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.