CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 112

phố vắng, đùi gái non khi mặc soóc, ngực gái non khi lộ chân, tán bằng im
lặng - nhìn - nói vu vơ, hôn mút môi. Rượu nửa lít. Thuốc một bao. Đi thạo
xe máy - lách giỏi khi đông người tắc đường - không giỏi tốc độ. Không lái
được ô tô. Mùa hè ngày tắm một lần - tắm người xong mới gội đầu. Uống
rượu say không tắm - thật say không làm tình. Không đi gái điếm. Người
tình không ít không nhiều. Có thể uống rượu được với vài người - nhưng
thích chỉ uống với bạn tri âm - không uống say khi có phụ nữ. Tán gái cùng
lớp học. Không tán gái cùng cơ quan. Thích thú khi phát hiện quần lót phụ
nữ hớ hênh trên đường - không thích nhìn quần lót phụ nữ ở chốn riêng tư.
Hay nhớ quá khứ. Day dứt ấu thơ - tình đầu. Đọc triết - văn học - sử - văn
hóa - sinh học - âm nhạc tùy hứng - thơ tùy mùa. Lá lúc rơi. Sông lúc cạn.
Núi đang mòn. Băn khoăn triền miên về người. Vũ trụ. Ba phần tư tin ngày
tận thế. Cảm thức vô nghĩa tăng dần theo thời gian... Không ngủ trưa. Ngủ
ít. Ngủ một phần tư đêm về sáng. Ngủ im không ngáy. Nằm nghiêng. Co
chân. Tay kẹp giữa hai đùi tay vuông góc với đầu. Gối cao. Hay nằm mộng.
Ông nội. Bố. Mẹ. Anh trai. Chị gái. Anh họ tuổi thơ. Bạn cấp ba. Người
tình đầu. Bay bằng hai tay vẫy. Ít ốm. Dễ ho. Ước mơ cái chết trên đỉnh núi
cao chọc trời không ai tới được cho chim rỉa thịt trơ xương... Đi xe máy
một mình thích có người đi bộ đường xa nhờ cậy. Thích viết.

Tôi không ưa các cuộc hội thảo, đám đông. Mặc dù vậy, không tuyệt

đối tránh được. Một buổi nọ có một nhóm truyền hình đến làm chương
trình. Tôi trốn lên sân thượng tòa nhà ngồi một mình. Nhìn trời quang mây
tạnh hút thuốc và nén cơn thở dài. Lát sau trưởng nhóm của tôi xuất hiện.
Anh đến bên tôi, im lặng, hút thuốc, nhìn trời. Lát sau thuốc hết chúng tôi
có những hội thoại vụn. “Nói thật, mình cực kỳ ghét cái trò diễn trước ống
kính”. “Vâng. Đám đông. Một đám”. “Mình thấy có người khao khát nó
ghê gớm”. “Vâng. Khát vọng được ngắm mặt mình”. “Mình sợ lắm”.
“Vâng. Bè lũ tranh nhau dẫn đầu. Nô dịch nhau. Quyền. Số một”. “Mình
mỏi quá”. “Viết cũng được. Viết về nó đi. Như giây phút này này. Giây
phút tự do mặc dù cưỡng bách tự do”. “Sao ngày xưa ông bảo không cần
phải đọc, rằng viết không cần phải đọc. Tôi đã khinh ông quá...”... “Vâng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.